1
Luôn thù hận người khác
Là chuốc khổ cho mình.
Không tha thứ người khác,
Lòng sẽ khó an bình.
2
Một người cứ định kiến,
Nghĩ mình tốt nhất đời,
Sẽ khó mà nhận thấy
Cái hay của mọi người.
3
Gặp nghịch cảnh, đừng sợ.
Ngược lại, phải cảm ơn.
Vì đời là nghịch cảnh,
Nhờ thế, ta lớn hơn.
4
Ta, con người, đau khổ
Vì chưa sống bằng tâm.
Vì luôn chiều thân xác,
Chạy theo các sai lầm.
5
Một khi bạn không muốn
Rước phiền não vào mình,
Thì không ai có thể
Làm bạn thấy bực mình.
6
Khi vui sướng, hãy nghĩ
Vui sướng không kéo dài.
Khi buồn đau, hãy nghĩ
Buồn đau không kéo dài.
7
Chỉ có thể an lạc
Và thấy lòng thảnh thơi
Khi ta học được cách
Buông bỏ hết sự đời.
8
Khi ta mong người khác
Được hạnh phúc hơn mình,
Nghĩa là ta độ lượng
Đang bố thí vô hình.
9
Muốn thay đổi người khác,
Phải thay đổi chính mình.
Muốn chinh phục người khác,
Phải chinh phục chính mình.
Bởi không ai có thể
Thay đổi được đời này.
Vậy chỉ còn một cách –
Thay đổi mình hàng ngày.
11
Không ném đá con chó
Đang vô cớ sủa anh.
Không bận tâm suy nghĩ
Người đang nói xấu anh.
12
Một ngày ta cố chấp,
Ta ân hận suốt đời.
Hãy rộng lòng lượng thứ
Với tất cả mọi người.
13
Mỗi vết thương, dù nhỏ
Là một bước trưởng thành.
Hãy giữ vết thương ấy
Như một phần đời anh.
14
Được sống thêm một ngày
Là hạnh phúc một ngày.
Người cụt chân đau khổ
Hơn người không có giày.
15
Ở đời, mọi cái đẹp
Luôn giản dị, bình thường.
Tốt, không cần phải nói.
Hữu xạ tự nhiên hương.
16
Thời gian là phương thuốc
Công hiệu và tuyệt vời.
Thời gian giúp xóa sạch
Mọi phiền muộn cuộc đời.
17
Một người mà không biết
Yêu chính bản thân mình,
Thì người ấy không thể
Yêu những người quanh mình.
18
Không thể không đau khổ
Và suốt đời buồn lo
Những người luôn cố chấp,
Chuyện bé xé thành to.
19
Với những gì ta có,
Hãy cảm ơn cuộc đời.
Với những gì chưa có,
Hãy cảm ơn cuộc đời.
Cẩn thận khi nói dối.
Vì trót nói một lời,
Thì dù muốn, không muốn,
Phải nói tiếp mười lời.
21
Thực ra thì nhân quả
Không nợ ta điều gì.
Vậy đừng oán trách nó
Trong bất cứ điều gì.
22
Một ngày sống vô ích
Với mình và với người,
Là một ngày ăn cắp
Của mình và của người.
23
Một người đã dốt nát
Lại còn thích ba hoa,
Chẳng khác người ở bẩn
Cứ thích xức nước hoa.
24
Biết tôn trọng người khác
Là biết tôn trọng mình.
Người biết tôn trọng mình
Sẽ tôn trọng người khác.
25
Ngẫu nhiên là sự đến.
Đi mới là tất nhiên.
Tùy duyên mà bất biến.
Bất biến mà tùy duyên.
26
Vũ khí quan trọng nhất
Ấy là lòng từ bi.
Ai có được cái ấy
Thì chẳng cần thêm gì.
27
Phần lớn ta, rốt cục,
Làm ba điều trong đời:
Dối mình và dối người,
Và bị người lừa dối.
28
Gặp khó khăn, nguy hiểm,
Chỉ một cách: Chúng ta
Phải đối mặt với nó
Và tìm cách vượt qua.
29
Khi khư khư giữ chặt
Cái gì đó trong tay.
Rốt cục trong tay bạn
Chỉ có được cái này.
30
Người ta làm việc thiện
Là để giúp chúng sinh.
Nhưng một phần trong đó
Cũng là giúp chính mình.
31
Chỉ một cách duy nhất
Để tâm hồn thảnh thơi
Là bình thản đón nhận,
Không trách trời, oán người.
32
Ở đời, cái đẹp nhất
Không thể nhìn hoặc tim,
Mà phải cảm nhận nó
Bằng tất cả trái tim.
33
Bóng tối không bao giờ
Có thể xua bóng tối.
Cũng thế, chỉ tình yêu
Xua hận thù, tội lỗi.
34
Chỉ có hai lựa chọn
Ta đối mặt hàng ngày:
Chấp nhận cái có sẵn,
Hoặc tìm cách đổi thay.
35
Đừng quên: mỗi sáng dậy,
Tức là ta tái sinh.
Và điều quan trọng nhất –
Ta làm gì với mình.
36
Đừng quên: Mỗi buổi sáng,
Thức dậy cùng bình minh,
Ta có thêm cơ hội
Để làm mới chính mình.
37
Ghét, thù hận không khó,
Cái khó là thương yêu.
Cũng vậy, sống thiện khó,
Sống ác dễ hơn nhiều.
38
Cái ta làm cho mình
Sẽ mất khi ta chết.
Cái ta làm cho đời
Sẽ trường tồn, bất diệt.
39
Cây mọc được xanh tốt,
Lại còn cho quả ngọt
Là nhờ ở dưới cây
Xác chết tích lâu ngày.
40
Muốn thực sự hơn người,
Ta phải nhìn lên trời,
Vì khi ta nhìn xuống,
Ta thấy ta hơn người.
41
Trời – lúc nắng, lúc mưa.
Người – lúc vui, lúc khổ.
Đừng quá thiếu, quá thừa.
Đừng quá lớn, quá nhỏ.
42
Khi ta sống hết mình,
Nghĩa là ta quên mình.
Tưởng không sống cho mình,
Nhưng lại sống cho mình.
43
Mỗi người một thế giới
Duy nhất, không giống ai,
Nhiều tầng như vũ trụ,
Bí ẩn như con bài.
44
Ai cũng sống vì mình,
Mà nên sống vì mình,
Rồi mới vì người khác,
Tức là cũng vì mình.
45
Khi đi về phía trước,
Phía mặt trời long lanh,
Tức là ta để lại
Bóng tối sau lưng mình.
46
Mọi việc không vô cớ,
Vậy đừng quên điều này:
Trong cái may có rủi,
Trong cái rủi có may.
47
Tai họa thường bắt đầu
Bằng một cơn cuồng giận,
Và kết quả về sau
Là nỗi buồn hối hận.
48
Ở đời, hỏi có gì
Hơn lòng thương, lẽ phải?
Mọi cái sẽ qua đi,
Chỉ tình người ở lại.
(Suy ngẫm – mnmcn)