Học xong ra trường tôi xin được vào làm biên tập cho một nhà xuất bản. Tuy lương tháng không phải quá cao, nhưng tôi vui vì đó là công việc mình yêu thích. Đi làm được 3 năm thì tôi gặp anh. Vẻ đẹp trai phong độ và cách nói chuyện của người từng trải ở anh đã khiến tôi đổ gục hoàn toàn. Sau 1 thời gian hẹn hò, tôi quyết định cùng anh tổ chức đám cưới.
Về cơ bản, kinh tế của anh vững hơn tôi rất nhiều. Thời điểm lấy tôi anh đang làm trưởng phòng marketing cho một doanh nghiệp nước ngoài lớn có tiếng thu nhập mỗi tháng gần 30 triệu còn chưa kể thưởng hiệu quả công việc theo quý.
Cũng vì thế khi tôi bắt đầu bầu bí bé đầu lòng, chồng tôi bảo:
“Thu nhập của em chẳng đáng là bao mà mất thời gian. Từ nay em nghỉ hẳn việc ở nhà chăm lo gia đình cho anh là được. Kinh tế đã có anh lo”.
Lúc đầu tôi không đồng ý vì trước nay tôi thích công việc biên tập sách lắm. Nhưng sau 1 lần đi làm không may ngã xe bị động thai thế là chồng tôi gào ầm.
“Anh đã bảo em nghỉ việc rồi cơ mà. Cái anh cần con anh ra đời khỏe mạnh kìa chứ không phải vài ba cái đồng lương không đủ sống của em đâu”.
Chồng làm căng quá tôi buộc phải nghỉ việc. Trong suốt khoảng thời gian bầu bí anh quan tâm, săn sóc lắm. Nhưng từ khi con tôi 2 tuổi, anh ấy bắt đầu thay đổi.
“Đợt này em thấy anh suốt ngày say xỉn, lại còn về muộn nữa. Hôm nào cũng bắt vợ đợi cửa tới tận nửa đêm. Con ốm anh cũng không quan tâm”.
“Cô im miệng lại ngay. Ăn bám như cô lấy tư cách gì mà trách móc tôi. Một mình thằng này đi làm nuôi mẹ con cô chưa đủ khổ à?”
Cũng vì đó là câu chuyện giữa hai vợ chồng ngày càng ngắn lại. Nhiều lúc tôi hận anh lắm, muốn chia tay song nghĩ tới con tôi lại nhẫn nại.
“Tôi nói rồi, tiền hàng tháng tôi đưa là tất các chi tiêu gia đình rồi. Tiêu pha thế nào là chuyện của cô, sao hết lại cứ gọi tôi. Tôi có phải máy in tiền đâu”.
“Tại tháng vừa rồi ông nội cu Bin ốm, em biếu ông 2 triệu nên giờ mới thiếu”
“Tôi không biết, cái đó do cô chi tiêu. Thiếu tự bù đừng bắt tôi đưa thêm”
Nói là làm, anh bắt tôi tự xoay xở trong khi thừa biết tôi không đi làm lấy đâu ra tiền đập vào những khoản âm ấy. Không còn cách nào khác tôi phải đi vay bạn bè, đến tháng sau chồng đưa tiền lại chắt bóp trả nợ. Tất nhiên, ngày tháng ấy tôi chẳng dám may mặc, sắm sửa gì cho bản thân. Tôi tự an ủi mình, chắc mình anh lo gánh vác kinh tế, áp lực quá nên hay cáu bẳn vậy.
Cho tới tới hôm đó, vô tình mở hòm tin nhắn của chồng, tôi bất ngờ đọc được đoạn tin đong đưa, tán tỉnh qua lại của anh với ả đồng nghiệp cùng phòng mới ớ người vỡ lẽ.
“Anh nói đi, cô ta là ai? Mỗi lần vợ hỏi chuyện thì anh nhấm nhẳng quát tháo. Vậy mà với đàn bà thiên hạ thì sao anh ngọt ngào tử tế thế?”
“Đơn giản thế cũng phải hỏi. Diện ăn bám chồng như cô cần gì tôi phải nhẹ nhàng lịch sự”
Câu nói đó của lão làm tôi đau thấu tim. Không thêm 1 lời cãi vã, tôi im lặng trả lại điện thoại vào tay lão rồi quay đầu về phòng với con. Sau một đêm khóc ướt gối, tôi quyết định sẽ quay trở lại công việc yêu thích của mình.
“Cô ăn mặc kiểu gì thế? Bữa sáng không nấu còn ngồi đây tô son điểm phấn làm gì?”
“Đi làm không mặc thế này thì mặc thế nào?
“Đi làm? Ý cô là…”
Nghe tôi thông báo đi làm trở lại, lão sốc toàn tập.
“Thế còn con, cô định để nó cho ai trông?”
“Con hơn 3 tuổi rồi, tôi đưa gửi lớp”
“Còn việc nhà?”
“Tôi vẫn làm là chính, nhưng không phải kiểu osin như trước để suốt ngày bị anh chửi ăn bám”
Nói rồi tôi dắt xe đi, lão chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn theo. Đến tối đi làm về nhìn cơm canh không được ngon nghẻ như mọi ngày, lão lại đập bàn.
“Cô nấu nướng kiểu gì thế? Lo bữa cơm cho chồng cũng không xong thế này à”.
“Tôi đi làm về muộn, chỉ nấu được thế. Anh ăn được thì ăn, không ăn thì thôi”
“Tôi đã bảo cô nghỉ làm đi cơ mà”
“Nghỉ để anh khinh tôi ăn bám hả?”
Nói rồi tôi ngồi đút cơm cho con, hai mẹ con vừa ăn vừa nói chuyện. Lão ngồi mặt ngắn tũn. Sau đói quá cũng phải ngồi xuống ăn cùng.
Cuối tháng ấy lão đưa tiền chi tiêu, tôi đếm rồi rút lại 1 nửa trả lại.
“Từ nay anh chỉ cần đưa tôi chục triệu 1 tháng, còn lại tôi lo”
Mặt hắn thoáng chút bất ngờ, nhưng rồi cũng cầm tiền bỏ ví. Những ngày sau lão để ý tôi lắm, mặc gì đi đâu cứ vặn hỏi cho được.
“Em đi đâu giờ này, còn váy áo cộc lốc thế kia”
Hắn vừa quát vừa dán chặt mắt vào người vợ.
“Em đi cà phê với bạn”
“Vậy để anh đưa em đi”
Lão vội dắt xe.
“Thế con ai trông”
Em vênh váo quát lại.
“Đã có bà nội rồi”
Thế là lão kéo tôi lên xe, xong rồi trên đường tỉ tê rủ vợ đi chơi riêng để hâm nóng tình cảm. Nghe giọng lão nịnh thối mà ngồi sau tôi bấm bụng cười. Cuộc sống của tôi những ngày về sau thật sự dễ chịu đi rất nhiều, tôi cảm thấy mình được tự chủ và được chồng tôn trọng.
Đúng là 5 năm ở nhà nuôi con tôi nghiệm ra bài học đắt giá: đàn bà cứ phải kiếm ra tiền nuôi thân mới mong chồng không coi thường chị em ạ.