Chuyển tới nội dung

Bà ngoại thức trắng đêm chăm cháu chẳng sao, bà nội có giặt cái tã cũng than mệt người

  • bởi

Em đau vết khâu chưa ngồi dậy được , bà ngoại cứ phải thức bế cháu rồi pha sữa . Chỉ thi thoảng thằng nhỏ khóc không chịu nằm nôi bà ngoại mới nhờ bà nội dậy rửa cho cái bình pha sữa thế mà cũng làu bàu, khó chịu .

Lúc còn đi học bố mẹ lúc nào cũng quản em chặt hơn quản quân. Cứ nhìn thấy con gái là lại ca bài ca bất hủ: “Học đi nhá, cấm có yêu đương sớm rồi sau này lại khổ”

Thế là ông bà quây em đến khổ. Đi chơi với bạn nữ không sao chứ có bóng dáng bạn khác giới nào đứng cùng là kiểu gì cũng tra hỏi: “Thằng bé đó là đứa nào, sao hai đứa lại đi cùng với nhau?”.

Tới khi em học xong ra trường, ông bà lại đổi sang khẩu hiệu mới: “Muốn yêu ai, lấy ai thì tùy. Nhưng bố mẹ nói trước, bán kính không vượt quá 10km”.

Cơ mà đúng là nói trước bước chẳng qua, sau lớ ngớ thế nào em lấy luôn chồng cách nhà cả trăm cây số. Ngày tiễn con gái về nhà chồng, bố mẹ em cứ ôm con gái khóc.

“Về bên đó rồi con nhớ phải tự lo lấy thân. Khổ quá thì về với bố mẹ, đừng ở đó chịu ấm ức 1 mình”.

Cũng may cả hai vợ chồng em đều làm ở Hà Nội nên sau cưới 1 tuần tụi em quay lại thành phố làm việc luôn nên em cũng không phải sống cảnh làm dâu là mấy. Bố mẹ em cứ 1 tháng đôi lần gửi đồ sạch lên cho hai vợ chồng em bỏ tủ lạnh ăn dần. Còn bố mẹ chồng chỉ thi thoảng gọi điện hỏi thăm. Nói chung quan hệ giữa em với nhà chồng cũng không được xoắn xuýt lắm vì bọn em bận, ít khi về quê được.

Cho đến ngày em mang bầu, bố mẹ đẻ em nghe tin thích lắm ngay lập tức thuê xe chở không biết bao nhiêu đồ ăn tẩm bổ cho con gái. Thi thoảng lại gửi cả cho tiền mặc dù kinh tế của vợ chồng em cũng không phải khó khăn gì. Song ngược lại, nhà chồng em vẫn điềm nhiên như không. Suốt quãng thời gian em mang thai ông bà gửi xuống cho em duy nhất được 1 lần đồ ăn gồm 1 con gà, cùng 15 quả trứng.

Cho đến tháng cuối của thai kỳ, mẹ em bỏ hết việc nhà lên trực em sinh trước cả nửa tháng. Mẹ chồng phải tận lúc anh nhà em gọi về báo con dâu vỡ ối vào viện rồi mới lục tục xuống.

Vì em đ.ẻ lần đầu mà em bé trộm v.ía nặng hơn 4kg nên phải rạch hơn chục mũi, đau quá chẳng đi lại được. Mẹ em thương con gái quá thức trắng đêm bế cháu, trở mình cho em. Còn mẹ chồng chỉ loanh quanh chạy ra chạy vào một tí rồi lại bảo con trai đưa về phòng vợ chồng em ngủ.

“Bà thông gia thông cảm, tôi bị huyết áp thấp không thức đêm được nên có gì bà trông cháu giúp. Ban ngày tôi sẽ vào thay”.

Mẹ anh nói vài ba câu như thế rồi về ngủ một mạch tới 8-9 giờ sáng mai mới lếch thếch xách vào cho em cặp lồng cháo mua ở căng tin bệnh viện. Nhìn cháo lõng bõng toàn nước, mẹ em thương quá mới bảo.

“Cháu vừa đẻ xong ăn cháo mua thế này liệu có đảm bảo không. Hay bác với Hải về nấu cho cháu nó bát móng giò. Thế ăn vừa yên tâm, con lại có sữa bú”.

“Gớm bà thông gia cứ cầu kỳ. Đây là cháo viện nấu bán cho bà đẻ, tất cả người ta ăn được mình ăn có sao đâu”.

Mẹ em nghe vậy cũng không nói lại nữa, từ bữa sau cứ đến giờ là bà chủ động bắt xe ôm về phòng nấu đồ mang cho em. Được cái chỗ trọ của em gần bệnh viện, đi lại chỉ mất tầm chục phút nên cũng tiện.

Ở viện 3 ngày, em được bác sỹ cho về. Vì ngay từ đầu hai vợ chồng đã thống nhất là sẽ nhờ bà nội ở lại đỡ em mấy tháng cữ nên xuất viện em bảo mẹ đẻ:

“Thôi, con có bà nội đỡ cho rồi, mẹ cứ về dưới nhà đi. Lúc nào con cần mẹ giúp con lại a lô”

“Uh, cứ để mẹ ở thêm 1, 2 ngày nữa, xem tình hình ổn thì mẹ về”

Tuy không nói thẳng ra nhưng em biết bà thương em, không an tâm cách chăm sóc gái đẻ của thông gia nên bà mới nấn ná ở lại xem thế nào.

Quả thật, mẹ em lo lắng sai tí nào. Mẹ chồng em trước nay quen sống nhàn hạ, không thích mấy việc chăm gái đẻ nên chăm con dâu được 2 hôm mà bà cứ kêu ra kêu vào.

“Già rồi mà cứ phải úp mặt giặt ngày mấy chậu tã lót thế này ốm cả người”

Mà thật sự thì đồ toàn do mẹ em ngâm giặt, bà chỉ việc mang vào máy vắt rồi đem phơi trong lúc mẹ em nấu ăn cho cả nhà.

Ảnh minh họa

Đêm ngủ cũng thế, em đ.au vết khâu chưa ngồi dậy được, bà ngoại cứ phải thức bế cháu rồi pha sữa. Chỉ thi thoảng thằng nhỏ khóc không chịu nằm nôi bà ngoại mới nhờ bà nội dậy rửa cho cái bình pha sữa thế mà bà cũng làu bàu.

“Đêm hôm ngủ cũng không được yên, cứ đà này chắc tôi chết sớm”

Mẹ em nghe bà nội nói thế đang ẵm cháu mà mặt nghệt cả ra. Đêm ấy em cứ thấy bà trằn trọc xoay người thở dài cả đêm. Cho tới sáng ra, mẹ em liền gọi thông gia vào phòng nói chuyện.

“Bà thông gia này, em thấy sức khỏe của bác không được tốt vậy mà để bà ở đây chăm mẹ con cái Hoa thì vất vả cho bà quá. Em đang định bàn với bà và hai đứa nó là để em đón mẹ con con Hoa về quê em chăm vài tháng, khi nào thằng bé cứng cáp, con Hoa đi làm lại thì lại nhờ bà xuống đỡ”.

Mẹ chồng em vừa nghe thế liền vỗ đùi cười tươi.

“Ui, thế tốt quá. Được vậy thì còn gì bằng. Cứ tính thế đi bà”

Vậy là chiều đó bà ngoại dọn đồ đưa mẹ con em về quê chăm. Nhìn bà cặm cụi tỉ mỉ chuẩn bị từng thứ cho cháu mà em cay xè sống mũi các mom ạ. Các cụ nói chẳng sai tẹo nào, cháu bà nội, tội bà ngoại chính là thế này đấy các mom ạ!

Bình chọn bài này

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

DMCA.com Protection Status