Có những thứ cho đi không cầu đền đáp, có những người giúp đỡ không mong lời cảm ơn
Chuyện kể rằng, có một lữ khách nọ đơn độc bước đi trên chặng đường dài. Một ngày, vì quá kiệt sức, anh ta bèn bằng xuống một thảm cỏ bên đường và đánh một giấc ngon lành. Không lâu sau, từ trong bụi cỏ, một con rắn độc bất thình lình chui ra, bò về phía người độc hành này.
Vào khoảnh khắc, con rắn sắp sửa cắn người lứ khách đang say giấc thì một người đi đường bất chợt ngang qua. Anh ta kịp thời đánh chết con rắn độc rồi bình thản đi tiếp. Người độc hành vẫn say giấc ngủ mà không hay biết chuyện đã xảy ra. Cho đến tận phút cuối cuộc đời, anh ta cũng không hay biết mình nợ một ân huệ của người qua đường vô danh nọ.
Chẳng một ai hay biết, ngoài Trời Đất.
Hãy nhớ rằng…
Không biết quý trọng, dù giàu sang phú quý cũng chẳng thể vui tươi.
Không biết bao dung, bạn bè nhiều đến đâu cũng phải sống cô độc.
Không biết ơn nghĩa, tài giỏi cỡ nào trời cũng ấn định thất bại.
Không biết hành động, dù thông tuệ hơn người cũng sẽ chỉ dậm chân tại chỗ.
Không biết hợp tác, chăm chỉ đến đâu cũng chỉ là kẻ tầm thường.
Không biết tiết kiệm, tiền nhiều đến mức nào cũng đổ bể trôi sông.
Không biết điểm dừng, cả đời sẽ sống trong phiền não.
Không biết dưỡng thân, cuối đời sẽ bị dày vò trong bệnh tật.
Thiện lương không thể lợi dụng.
Tình cảm không thể gian dối.
Chân thành không thể lừa gạt.
Phản bội không thể tha thứ.
Và ân huệ không được phép lãng quên.