Xưa kia, cả ngựa trắng và ngựa đen đều mong muốn trở thành con ngựa chạy nhanh nhất trong vùng. Mỗi khi có cuộc thi chạy đua, chúng đều hăng hái đăng ký tham dự nhưng hết lần này đến lần khác đều thất bại.
Lòng tự tôn của Ngựa trắng bị đả kích nghiêm trọng, nó không dám tham gia bất kỳ cuộc thi chạy nào nữa. Còn Ngựa đen vẫn miệt mài luyện tập, nhất quyết đạt được mục tiêu đến cùng. Ngựa Trắng thấy vậy, vô cùng khó hiểu: “Cậu thi chạy chẳng bao giờ đạt được thành tích tốt, chẳng lẽ cậu không sợ người khác cười nhạo sao?”
Ngựa đen đáp: “Tớ không sợ thua, cũng chẳng sợ bị chế nhạo. Tuy rằng lần nào thi đấu cũng là kẻ thua cuộc, nhưng tớ đều học được những kinh nghiệm quý báu.”
Đáp lại sự chăm chỉ cần cù của Ngựa đen. Cuối cùng, trong cuộc thi tuyển chọn thiên lí mã của thảo nguyên được tổ chức mỗi năm một lần, Ngựa đen đã giành chiến thắng. Nó hạnh phúc nói: “Muốn thắng, thì nhất định không được sợ thua, đối thủ thực sự trong cuộc đua ấy chính là bản thân bạn!”
Nỗi sợ vô nghĩa nhất: Thất bại nhưng không thể đứng lên được
Khi đi học, bạn sợ bị điểm kém sẽ bị thầy vô và cha mẹ khiến trách.
Khi ra trường, bạn sợ không kiếm được một công việc để có tiền nuôi bản thân.
Khi đi làm, bạn sợ bị sa thải, thất bại, chê cười.
Khi về hưu, bạn sợ cô đơn, sợ bệnh tật…
Trăm ngàn nỗi sợ vây quanh khiến ta gần như mặc định rằng sợ hãi là hiển nhiên, không sợ thứ này thì sợ thứ khác, chẳng ai không có cái để mà sợ. Và rồi nỗi sợ hãi này sẽ đi đến đâu?
Thất bại nhưng không thể đứng lên được là nỗi sợ vô nghĩa nhất. Thành bại ở đời, vốn dĩ đều do bạn quyết định.