Có phải ai cứ cho đi nhiều là sẽ gặp hạnh phúc? Có phải người thứ 3 nào rồi cũng sẽ bất hạnh hay không?
Có câu chuyện kể thế này: Một cô gái nọ, vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó, bố nhậu nhẹt say xỉn tối ngày, mẹ ham mê cờ bạc, anh trai lại vướng vào ma túy, nên học hết cấp 2 phải nghỉ học. Thời gian sau cô làm nghề… bán bia ôm và cặp với nhiều người đàn ông để được cho tiền, trong đó có nhiều người đã có gia đình, vợ con. Khi bị vợ người ta phát hiện, điện thoại chửi bới thì cô chỉ bảo: “Cái gì của mình là của mình, chồng chị thì chị giữ, không biết giữ thì ông không đi với em cũng đi với đứa khác“.
Một thời gian trôi qua, cô không còn sống như vậy nữa, mà làm đám cưới, nên vợ nên chồng với một người đàn ông. Thời gian đầu hạnh phúc nhanh chóng trôi qua, sau 4 năm, chồng cô đòi ly hôn vì đã có người khác. Gọi điện nói chuyện với kẻ thứ ba kia, cô lại được nghe lại chính những gì mình từng nói ngày xưa. Lúc này, cả bố và anh trai cô đều đã mất, người phụ nữ một mình nuôi con, gồng gánh trách nhiệm gia đình, tự hỏi phải chăng mình đang bị “quả báo” vì những việc đã làm lúc trước.
Quan niệm nhân quả, vốn là quan niệm có từ đạo Phật đã được dân gian tín nhiệm từ lâu và không chỉ trong tình yêu mới áp dụng. Nhiều người chúng ta, khi lựa chọn dứt bỏ sân hận, thường tự nhủ “hãy để tất cả cho nhân quả báo ứng”.
Nhưng tình yêu, vốn là thứ phức tạp và khó đoán định. Bạn có nên vì mong “quả” tốt mà cố gieo nhân trong khi mình không thực sự muốn, có nên vì bị người gieo “nhân” xấu mà mong “quả” xấu sẽ quay lại dội lên người đó không?
Vậy khi ta gặp phải người không tốt, phải chăng đó cũng là kết quả từ một việc xấu ta làm trong quá khứ, trong kiếp trước? Sự thật là có những người luôn yêu hết lòng, nhưng tình duyên lận đận cả cuộc đời. Dù vậy cũng không thể nói vì kiếp trước họ đã mắc sai lầm, chẳng ai có thể kiểm chứng tiền kiếp cả.
Kết luận điều gì về nhân quả luôn là vội vàng. Nếu ta vẫn tin đời này đến được với nhau là nhờ cái duyên, thì xin cũng tin rằng phải rời xa nhau là do cái duyên ấy. Vì chống lại số phận chẳng dễ dàng gì, nên hãy thanh thản mà yêu thương nhau.
“Anh ta bỏ em khi em đang có bầu. Nhưng giờ em thấy chúng nó vẫn hạnh phúc lắm. Nhân quả ở đâu?”- những người phụ nữ như vậy, nếu họ tin vào nhân quả, thì lại đang vô tình tạo nghiệp cho mình. Hãy nhớ, hạnh phúc của bản thân, nếu phải đánh đổi bằng bất hạnh của người khác thì không thể nào là hạnh phúc thực sự, bền lâu. Chừng nào trong lòng còn hận thù, chừng ấy tâm trí còn vương vấn. Không thoát ra được, không giải thoát được.
Bạn à, cuộc sống này lúc nào cũng rất muôn màu. Mọi đánh giá đúng sai, thừa thiếu chỉ là tương đối. Nếu không còn tin nhau, yêu nhau, đồng điệu với nhau, đôi khi một sự kết thúc chưa chắc đã là sai. Kết thúc để thay đổi, để cho nhau những lối đi mới phù hợp. Yêu không phải là lỗi, thì hết yêu cũng không đáng là tội. Tình yêu có thể mãnh liệt chứ không bất biến, mà cũng vận động, tuần hoàn như vạn vật.
Có người con gái bỏ người bạn trai nghèo khổ để đến với người khác giàu có và tài giỏi hơn, cô ấy hạnh phúc khi được sống với người chồng vừa có tài vừa, yêu thương vợ con, còn người yêu cũ thì mãi vẫn thế. Có thể nói cô ấy đã gặp may và chẳng có “quả báo” nào cả. Lại có người tin tưởng tình yêu của họ sẽ vượt qua mọi khó khăn nhưng rồi cả đời phải sống với người chồng nghèo, chẳng chí thú làm ăn, vất vả vẫn vất vả. Vậy đấy. Những ngã rẽ trong tình yêu đều chỉ là những ngã rẽ một chiều. Lựa chọn sai lầm, nhưng chưa chắc được lựa chọn lại đã tốt hơn.
Nếu người phản bội là kẻ gieo nhân ác, cũng phải hỏi lại người kia đã làm gì để chịu cảnh bị phản bội như vậy? Nhân quả, nếu có tồn tại, cũng chỉ nên là niềm tin khiến con người thanh thản, chứ không nên là lời nguyền dùng làm công cụ của hận thù.
Có người đã nói thế này: “Chúng ta tha thứ, không phải vì tin rằng kẻ xấu rồi sẽ bị báo ứng. Chúng ta tha thứ, là vì cuộc đời này quá ngắn để cứ mải miết để tâm đến những người chẳng yêu thương mình…”
Nếu có thể lựa chọn, chọn niềm vui không phải vẫn tốt hơn sao?