Chuyển tới nội dung

Người vợ đòi ly hôn và bức thư cảm động của chồng đã khiến cô đổi ý

  • bởi

Cuộc đời là vậy đấy, tình yêu cũng là vậỵ. Khi một người nào đó được tình yêu bao bọc, cảm giác những thứ sẽ mất dần và người ta thường có xu hướng lơ là, quên mất mình đang sở hữu một kho báu.

Chồng tôi là kỹ sư, tôi yêu anh ấy vì sự tự nhiên và yêu cái cảm giác ấm áp khi tôi tựa vào bờ vai của anh.

Sau 3 năm hẹn hò, 2 năm hôn nhân, tôi nhận ra rằng tôi cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Lý do khiến tôi yêu anh bây giờ lại biến thành nguyên nhân khiến tôi cảm thấy bồn chồn không vui.

Tôi là một người phụ nữ đa cảm và cực kỳ nhạy cảm khi yêu, tôi luôn khao khát những khoảnh khắc lãng mạn giống như những đứa trẻ khao khát kẹo. Chồng của tôi thì ngược lại, ở anh luôn thiếu sự nhạy cảm và khả năng mang lại cảm xúc lãng mạn trong hôn nhân. Và tôi đã chán yêu anh.

Một ngày nọ, tôi quyết định nói với anh rằng tôi muốn ly hôn.

Anh ấy đã vô cùng shock, và hỏi tôi “Tại sao?”.

Tôi nói với anh rằng “Em mệt mỏi rồi. Trên thế giới này vốn cũng có quá nhiều thứ không thể nào giải thích nổi mà.”

Anh đã im lặng suốt cả đêm và có vẻ suy nghĩ rất nhiều và hút thuốc rất nhiều. Cảm giác thất vọng của tôi chỉ có tăng thêm vì nghĩ rằng anh ấy là người không biết thể hiện suy nghĩ cảm xúc của mình, tôi còn có thể hy vọng được gì từ anh ấy. Cuối cùng, anh hỏi tôi: “Anh có thể làm gì để khiến em thay đổi ý định của mình?”

Người ta vẫn thường nói “Gang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” và tôi nghĩ là mình cũng đang dần mất niềm tin vào chồng. Tôi nhìn thật sâu vào mắt anh ấy và nói: “Nếu anh có thể trả lời và thỏa mãn được trái tim em, thì em sẽ thay đổi quyết định này. Anh hãy nói cho em biết, em muốn đóa hoa đang mọc trên đỉnh núi đối diện, và nếu chúng ta đều biết đường rằng, nếu hái bông hoa đó thì người hái sẽ chết. Liệu anh có hái bông hoa đó cho em không?” Và chồng tôi đã bảo rằng: “Ngày mai anh sẽ trả lời em.” Và mọi hy vọng của tôi cũng chìm dần theo câu trả lời này của anh ấy.

Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy thì anh ấy đã đi ra ngoài, để lại cho tôi bức thư viết tay.

“Em yêu,

Anh sẽ không hái bông hoa đó cho em đâu, nhưng hãy cho anh cơ hội giải thích vì sao mình lại làm như vậy…”

Và những dòng tiếp theo của anh đã khiến trái tim tôi tan vỡ…

“Khi em sử dụng máy tính, em luôn làm rối tung các phần mềm trong máy rồi lại ngồi khóc trước máy tính. Nên anh phải giữ lại mấy ngón tay này để còn giúp em giải quyết các hậu quả trên máy tính. Em luôn để quên chìa khóa ở nhà, vì vậy anh phải giữ lại đôi chân này để chạy thật nhanh về nhà mở cửa cho em vào. Em thích đi du lịch nhưng cứ hay lạc đường ở những thành phố mới, nên anh phải giữ lại đôi mắt mình để còn dẫn đường cho em. Em lại còn hay bị đau bụng, chuột rút mỗi khi “đến ngày” nên anh phải giữ lại lòng bàn tay này để còn xoa và giúp em làm ấm bụng nữa.

Em thích đứng ở cửa và nhiều khi anh lo lắng rằng vợ mình mắc phải chứng “tự kỷ”. Nên anh phải giữ lại cái miệng này để kể chuyện cười cho em nghe, những lúc em thấy buồn chán. Em cũng rất hay chúi mắt vào màn hình máy tính (hành động này rất có hại cho mắt đấy nhé) nên anh phải giữ lại đôi mắt này để khi chúng ta già đi, anh vẫn còn có thể cắt móng tay giúp em và gỡ những lọn tóc rối đã bạc màu của em. Anh cũng muốn được nắm tay em đi dạo trên bờ biển, tận hưởng ánh nắng mặt trời và bãi cát tuyệt đẹp… Và nói với em rằng màu sắc của những bông hoa cũng rực rỡ như khuôn mặt của em…

Vậy nên, em yêu à, trừ khi anh chắc chắn rằng còn có ai khác có thể yêu và chăm sóc em tốt hơn anh thì anh sẽ không đi hái bông hoa đó và chết trước em đâu…”

Tôi đã không thể nào kìm được nước mắt trước sự chân thành của anh và tiếp tục đọc…

“Giờ em đã có câu trả lời cho câu hỏi tối qua, nếu em cảm thấy hài lòng thì hãy ở cửa ra đi. Anh đang đứng ở ngoài cửa, cầm theo bánh mì nóng, sữa tươi mà em thích nhất đây.”

Tôi vội vàng chạy ra ngoài mở cửa và thấy anh đang lo lắng đứng đó, hai tay ôm chặt bình sữa và bánh mì.

Tôi chắc rằng trên thế giới này sẽ chẳng có ai yêu tôi hơn anh nữa nên tôi mặc kệ cái bông hoa ở đỉnh núi ảo tưởng kia đi luôn.

Cuộc đời là vậy đấy, tình yêu cũng là vậy. Khi một người nào đó được tình yêu bao bọc, cảm giác hứng thứ sẽ mất dần và người ta thường có xu hướng lơ là, quên mất mình đang sở hữu một kho báu.

Tình yêu cũng xuất hiện dưới nhiều hình dáng khác nhau, từ ồn ào đến nhẹ nhàng sâu lắng. Hoa và những khoảnh khắc lãng mạn chỉ là những thứ gia vị điểm xuyết, trang trí trên bề mặt. Có hay không có chúng thì món ăn tình yêu vẫn đậm đà và ngon lành.

Theo Prince Joy Joseph

“>

5/5 - (1 bình chọn)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

DMCA.com Protection Status