Cứ mỗi khi thấy các em 9x mới 25-26 tuổi mà than trời than đất rằng ế quá mà tôi thấy buồn cười và tội nghiệp cho phụ nữ Việt Nam quá. Chắc chẳng có quốc gia nào mà cái ế trở thành nỗi ám ảnh như Việt Nam cả nhỉ. Nhiều em mới ti toe 18-20 cũng than váng trời rằng ế nếu chưa có anh nào đưa đón.
Đối với các em í thì việc có người yêu/có chồng chắc hẳn là sung sướng lắm. Các em ấy chỉ nghĩ đơn giản, có chồng cũng như có người yêu thôi, sẽ có người đưa rước mỗi ngày, sẽ có người để cùng ăn chung, cùng ngủ chung, cùng nói chuyện phím, cùng xem phim, cùng đi chơi… Lâu lâu mệt mỏi sẽ có người đưa vai ra cho dựa vào, an ủi, ôm vào lòng… Nói chung, đối với các em thì đời sống hôn nhân thật sự là màu hồng rực rỡ.
Thật sự thì ngày xưa tôi cũng nghĩ như vậy. Thế nhưng, sau khi kết hôn thì đã hoàn toàn tỉnh mộng. Có lẽ hôn nhân hạnh phúc chỉ vỏn vẹn trước khi có con và trong 1-2 năm đầu tiên thôi. Mà thật ra, tôi ngay cả năm đầu tiên cũng vỡ mộng tan tành rồi.
Người đàn ông mới hôm trước còn đưa rước tôi mỗi ngày, còn chạy hàng chục km chỉ để qua chúc tôi ngủ ngon thì ngay khi cưới xong đã biến mất. Thay vào đó là một lão chồng luộm thuộm, lười biếng, suốt ngày chỉ cắm đầu vào smartphone, vào laptop chơi game, coi phim. Nhiều lúc cả ngày chả nhìn mặt vợ đến một lần.
Rồi qua vài năm thì giờ đây tôi thấy tôi y như các em ế: tự đi xe đi làm, tự ăn, tự ngủ, tự kiếm bạn mà chơi, tự chăm con một mình, tự gọi thợ đến sửa vật dụng khi hư, tự mang xe đi sửa,… Thậm chí, đôi lúc thèm có người nói chuyện cũng chẳng có ai vì chồng bận làm việc, bận ăn nhậu, bận đi với bạn… Nói chung, chồng có đủ thời gian làm mọi việc ngoại trừ việc nói chuyện với vợ.
Thế nhưng nếu chỉ vậy thì cũng đỡ, đằng này lấy chồng xong thì phụ nữ nghiễm nhiên rớt từ nữ hoàng xuống làm osin không công. Còn chàng ngự lâm quân ngày nào thăng chức lên làm hoàng đế. Chẳng những chàng được mọi người đánh giá là người đàn ông đáng tin cậy, chuẩn men vì đã cưới vợ, sinh con mà chàng còn được miễn mọi công việc nhà, đối nội đối ngoại, và còn có thêm bà quản gia kèm bảo mẫu miễn phí. Thật quá hời.
Có lẽ các bà vợ đều nhận ra một chân lý, khi bước chân vào hôn nhân thì đàn ông chỉ có thêm chứ không có bớt, còn phụ nữ thì gần như mất hết: phải rời xa gia đình, rời xa những buổi tụ tập với bạn bè, mất gần như toàn bộ đám bạn khác giới, mất cả tự do lẫn các thói quen thời con gái…
Đàn ông vẫn có thể tiếp tục thực hiện những ước mơ dở dang của mình, vẫn tiếp tục cống hiến cho công việc và thăng tiến được, vẫn có thể bù khú với bạn bè. Thậm chí, người đàn ông có gia đình còn có sức hút mạnh hơn đối với các cô gái trẻ so với thời độc thân.
Trong khi đó, sau khi cưới chồng, phụ nữ đều phải gác lại hết những tham vọng, hoài bão, bạn bè… để chăm lo cho gia đình. Nếu chồng và gia đình chồng hiểu và thương yêu thì cũng coi như bù đắp lại phần nào, còn không thì chỉ có nước mắt chan cơm. Mà nói thật, có bao nhiêu người phụ nữ cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn?
Chị hàng xóm của tôi hơn tôi có 2 tuổi mà con đã được hơn 15 tuổi bởi chị ấy lấy chồng sớm. Giờ chị ấy cũng thảnh thơi lắm vì con cái đã lớn, chị thấy tôi chăm con nhỏ thì cười nói:
– Ai biểu lấy chồng trễ, sinh con trễ làm chi cho bây giờ cực. Nhìn chị xem giờ thảnh thơi biết mấy
Tôi chỉ cười nói:
– Dạ em ham chơi nên không thích cưới chồng sớm. Chơi cho đã rồi cưới chị ơi
– Thì bây giờ chơi cũng được vậy
– Dạ, cưới chồng rồi thì chơi kiểu khác chứ sao chơi như thời con gái được chị? Chị có dám bỏ con bỏ chồng ở nhà mà đi du lịch xa không? Chị có thể nhậu nhẹt, quẩy tung trời không?
Chị ấy suy nghĩ lắm và thừa nhận:
– Uhm, đúng là có gia đình rồi thì không thể làm những việc mình thích được.
Nói thiệt, đến giờ tôi vẫn tiếc lắm, tôi vẫn thấy mình kết hôn khi quá trẻ, tôi còn chưa đi đủ các nơi tôi muốn đi. Dù ông xã tôi hứa sẽ dẫn tôi đi khi có dịp, nhưng cuộc sống cơm áo gạo tiền với các trách nhiệm cứ cuốn lấy chúng tôi khiến cho giấc mơ đến những vùng đất mới của tôi vẫn cứ là giấc mơ.
Thế cho nên mới nói, đừng nghĩ sớm muộn gì cũng lấy chồng thì lấy lúc nào cũng được. Nên nhớ, tuổi thanh xuân chỉ có một lần. Vì vậy, hãy tận hưởng khi còn có thể các em gái trẻ ạ.
Tôi nói thế chẳng phải cổ xúy các bạn nữ đừng kết hôn. Thế nhưng, tôi mong các em đừng vội vã trong việc quyết định đeo cái gông vào cổ khi tuổi vẫn còn quá trẻ, vẫn chưa có gì trong tay, vẫn còn chưa tận hưởng hết những thú vui trên cuộc sống.
Hãy đi nhiều, mở rộng tầm mắt và rồi các em sẽ thấy rằng cuộc đời người phụ nữ không chỉ gói gọn trong ước mơ về căn nhà và những đứa trẻ. Khi em đã trải nghiệm đủ, em sẽ hiểu rằng hôn nhân cũng chỉ là một phần của cuộc sống. Như vậy, em sẽ bớt vỡ mộng và đau khổ như phần đông phụ nữ Việt đang phải chịu đựng. Bởi em biết, cuộc sống của em là do em quyết định, chứ không phụ thuộc vào bất kỳ ai, kể cả chồng.
“>