Cuộc đời có đêm tối, có bình minh, có vui buồn đan xen, tìm đâu lối đi trong trăm năm kiếp người như gió bụi này?
Đời người ai cũng có những cung bậc cảm xúc, có lúc khó khăn, có lúc lạc lối, mà có lẽ không hiểu rồi sẽ đi về đâu. Lời giải nào cho bài toán cuộc đời? Đó là lời khuyên răn của những người trưởng bối, là sự dẫn dắt của những vị thiền sư, những cao tăng, đó là nhiều bài học thấm thía mà tự mình phải nếm trải. Nhưng sao con người vẫn ngày càng lạc lối? Giữa những phù du ảo mộng, giữa xã hội hiện đại phồn hoa làm sao để thoát khỏi cơn bão khủng khiếp này?
Hãy thắp sáng ngọn đèn trong tâm giữa đêm tối muôn vàn sóng gió, để mang tới sự ấm áp và niềm hy vọng cho chính bản thân, và cho những người quanh mình.
Xin được kể câu chuyện sau:
Tại một đất nước nơi chiến tranh liên miên, cảnh đói nghèo xảy ra khắp chốn, có một ngôi chùa nhỏ, nơi một nhà sư cư ngụ. Vào một đêm nọ, khi mọi người đã say ngủ, nhà sư chợt phát hiện ra một người ăn trộm đang tìm lục đồ.
Nhà sư nghĩ: “Chùa giờ chẳng có thứ gì quý giá, anh ta rồi sẽ chẳng tìm được gì đâu”. Nghĩ rồi ông nép vào một bên, không muốn làm kinh động đến người ăn trộm. Rồi nhà sư chợt nghĩ: “Trời lạnh, anh ta mặc chẳng đủ ấm. Chiếc áo trên người đã gắn bó với mình rất lâu, cũng có thể kể là vật quý giá với người ta. Vậy thì tặng chiếc áo này cho họ”.
Ông cởi chiếc áo ra và nép vào cạnh cửa chờ đợi. Khi kẻ trộm đi ra, nhà sư từ từ nói: “Xin thí chủ hãy nhận chiếc áo này”. Nói rồi ông cẩn thận đưa chiếc áo về phía người ăn trộm. Kẻ trộm giật mình toát mồ hôi, nhưng khi thấy nhà sư không nói gì cả, thì giật phăng chiếc áo rồi chạy về phía khu rừng.
Nhà sư nhìn theo người nọ, cho đến khi bóng anh ta dần mất tích trong đêm tối. Ông nghĩ: “Giá như ta có thể tặng thí chủ một vầng trăng để soi sáng con đường đi”.
Thời gian trôi qua, một ngày nọ, khi nhà sư tỉnh dậy vào buổi tối, ông chợt thấy chiếc áo của mình được xếp ngay ngắn ở trước hiên nhà cùng với một bức thư tạ lỗi và cảm ơn. Ông nhìn lên bầu trời và thầm nhủ: “Ta đã tặng được cho thí chủ một vầng trăng rồi”.
Một con sông lớn bắt nguồn từ những con thác nhỏ, những hành động tưởng chừng vô nghĩa lại nhóm lên ngọn lửa ấm áp trong đêm đông. Biết nghĩ cho người khác và có tấm lòng bao dung, thì không cần lời nói cũng có thể khiến người ta cảm động sâu sắc. Hãy rộng lòng và bạn sẽ hiểu được niềm vui của sự cho đi không cầu được mất.