Người xưa tin rằng:”Nếu con người làm việc thì cũng đều có nhân quả đáp trả. Sau đây là chuyện về một con người chỉ vì đam mê sở hữu tiền bạc của người khác để rồi làm tổn hại đến tuổi thọ của chính mình.
Thời nhà Thanh, quan phủ huyện Mông Hóa ở Vân Nam tên là Tào Ngũ Tập là người Vô Tích và con trai ông là Tào Mỗ đồng thời là cử nhân khoa hiếu liêm năm Canh Ngọ thời Càn Long, cũng là môn sinh của tuần phủ Giang Tô Trang Tư Phố.
Năm Càn Long thứ hai mươi mốt, có một người tên Nguyên ở đây muốn làm việc tốt nên đã đóng góp mấy bức tranh gia truyền của gia đình. Sau đó, ông đưa tranh nhờ Tào Mỗ đi cắm lấy tiền và dặn dò rằng: “Anh cố gắng đổi lấy tám trăm lượng bạc rồi dùng tiền đó để lo mai táng cho người bị bệnh chết”.
Tào Mỗ đem tranh đến Trang Gia ở Tô Châu cho Trang Tư Phố kiểm tra. Trang Tư Phố nghe nói Tào Mỗ bảo là cắm tranh kiếm tiền làm việc thiện thì vô cùng cảm động và hơn nữa tranh cũng rất đẹp nên vội đưa cho anh 8 trăm lượng bạc. Sau khi Tào trở về Vô Tích lại chỉ đưa cho Nguyên 8 mươi lượng bạc và nói: “Tranh của người chỉ bán được thế này tiền thôi”.
Nguyên không có cách nào khác và đành đi mua mấy cái tiểu rồi chôn cất những bộ xương khô nhưng còn những thi hài khác thì không đủ tiền để mua quan tài trôn cất.
Không bao lâu Tào Mỗ đột nhiên bị bệnh rồi qua đời. Tào Ngũ Tập mất đi người con mà lão yêu quý nhất thì vô cùng đau khổ để rồi ông cố gắng kìm nén nỗi buồn và viết 1 bức thiên văn cho Diêm Vương là: “Tôi cả đời làm quan thanh liêm mẫu mực, con trai cũng không có tội tình gì, không nên gặp phải báo ứng như vậy!”
Ông về nhà đi ngủ và trong giấc mơ ông gặp một người mặc áo xanh cầm theo lệnh bài của Diêm Vương với đề nghị gọi ông đến nói chuyện. Ông liền đi theo người đó đến 1 cánh cửa điện lớn bỗng nhiên Diêm Đế tiến đến và nói: “Ông là một vị quan không xấu và điều này không sai nhưng con trai ông gần đây đã lấy đi tiền tài và cướp đi phúc lành của người khác đã khiến cho hơn 1000 con người phải chết không có chỗ mai táng! Ông mà không tin thì hãy về mở chiếc hộp trong thư phòng con trai ông mà nhìn!”
Song, Diêm Đế hạ lệnh thuộc hạ dẫn một phạm nhân bị đeo xích vào và Tào Ngũ Tập nhận ra không ai khác đó chính là con trai mình. Sau đó, ông ôm lấy con trai mà khóc lóc thảm thiết và giật mình tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh giấc, ông nhanh chóng đến thư phòng của con trai mở hòm ra nhìn và phát hiện ra trong hòm có hơn 7 trăm lượng bạc trắng. Hỏi người trong nhà thì ông mới biết đây là tiền mà cậu con của ông bán tranh có được và việc này ngay cả con dâu cũng không biết. Từ đó, Tào Ngũ Tập hiểu ra là con trai mình đã bị báo ứng. Chính vì vậy từ đó ông không quá đau khổ và nhắc đến việc của con trai nữa.
Tài sản là thứ sinh không mang đến và chết không mang theo nhưng còn sức khỏe và sinh mệnh thì không có danh lợi và tiền bạc nào có thể đổi được. “Mê muội lừa gạt” và “chiếm đoạt tiền tài người khác” một cách phi pháp là tự làm liên lụy đến hạnh phúc của bản thân.Do đó sự giảm đi của Phúc lộc thọ không ngừng và khi báo ứng đến thì tiền tài chiếm đoạt được chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Con người chỉ biết đến lợi ích cá nhân và bất chấp thiên lý; luôn tính toán đi tính toán lại thì đã tự tính mình vào trong đó. Chính vì vậy, chúng ta hãy làm việc theo lương tâm và theo đạo đức vì tất cả phúc phận và phúc lành đều sẽ tự đến với chúng ta theo từng việc làm tốt mà chúng ta đã làm.
(httamlinh)