Sau những vấp ngã, cuối cùng tôi nhận ra muốn sống một cuộc đời thanh thản và bình yên cần phải học cách Buông!
Cuộc sống sẽ trở nên chật hẹp và ngột ngạt hơn nếu bạn muốn kiểm soát tất cả mọi thứ thuộc về người khác. Khi một ý kiến của tôi không được thực hiện hay không ai để ý đến, tôi thường cảm thấy bị thương tổn, cũng có khi là cảm giác khó chịu vì sao không ai hiểu và tôn trọng mình.
Chuyện này cứ lặp đi, lặp lại cho tới lúc tôi nhận ra, điều này thật không đúng. Ai cũng đang sống cuộc đời của riêng mình. Mỗi người đều có những lý tưởng và mong muốn riêng để duy trì hạnh phúc, tôi vốn dĩ không thể ép ai đó phải giống tôi, hay phải quan tâm tới tôi nếu như đối với họ việc đó là không cần thiết.
Khi chưa từng thực sự trải qua thì sẽ không có cách nào thực sự nhận thức được hết thảy những điều ẩn chứa trong đó. Vốn dĩ tôi không thể đứng trên lập trường của mình để đối đãi với người khác. Mọi việc trong đời, đừng nói quá tuyệt đối, cũng đừng nhìn vấn đề một cách quá chủ quan.
Tôi nghĩ, mỗi chúng ta đều đang xem một bộ phim trong đó mình là diễn viên chính, và mọi người xung quanh là diễn viên phụ, nhưng họ cũng lại là diễn viên chính trong cuộc đời của riêng họ. Kịch bản của mỗi bộ phim là khác nhau và chúng ta lớn lên trong những hoàn cảnh khác nhau.
Tôi sẽ là tôi và bạn sẽ là bạn, chúng ta sở hữu cuộc đời riêng của mỗi người, chúng ta cần tự quyết định đường đi cho mình chứ không phải bất kỳ ai khác.
Tôi từng cố gắng vật lộn để kiếm soát mọi thứ diễn ra xung quanh mình. Kể cả việc tôi sẽ là nhân vật chính trong câu chuyện của mình như thế nào và mọi người xung quanh tôi nên đóng vai chính của họ như thế nào trong bộ phim cuộc đời của họ, và tôi nghĩ chỉ vì “tôi đang muốn những điều tốt nhất dành cho họ”.
Đúng vậy, ở một mức độ nào đó, điều này có thể đúng, nhưng khi bạn quá sa đà nó sẽ trở thành việc bạn muốn quản chuyện của người khác.
Tôi đã từng cố gắng bảo những người xung quanh mình nên lựa chọn điều này hay điều kia, đừng làm thế này hay thế kia để kiểm soát tốt nhất những hậu quả không hay có thể xảy ra theo cách nghĩ của tôi. Nhưng tôi lại quên mất một nguyên tắc: Ai cũng là nhân vật chính trong bộ phim của cuộc đời họ.
Việc sát sao với nó chỉ khiến người thân xung quanh tôi cảm thấy khó thở, ngột ngạt và nó cũng khiến chính tôi cảm thấy bực dọc và bị tổn thương.
Có một điều rằng khi tất cả chúng ta đều là nhân vật chính trong bộ phim cuộc đời mình, thì tất cả chúng ta cũng đều là nhân vật phụ trong bộ phim của người khác. Vậy nên, mỗi người xuất hiện quanh ta không nhất thiết phải yêu cầu bạn sống một cuộc đời như thế nào, đơn giản họ ở đó để bạn học hỏi và chiêm nghiệm về sự khác biệt, niềm vui, hạnh phúc trong cuộc sống.
“Vì sao tôi lại buồn khi anh ấy, cô ấy không nghĩ xem tôi cảm nhận thế nào? Vì sao tôi khó chịu với thái độ của cô ấy”, đơn giản là chỉ vì tôi, vì tôi luôn muốn kiểm soát tất cả mọi thứ thuộc về người khác.
Chúng ta có từng trải qua khổ đau mới hiểu được nỗi đau của người khác. Chúng ta có bao nhiêu niềm thương cảm và nỗi khổ không muốn người khác biết thì sẽ biết rõ người khác cũng như vậy. Chúng ta có trải qua con đường đời gập ghềnh nhấp nhô như thế nào mới hiểu được người khác cũng trải qua như vậy.
Hãy tập trung vào chính mình, hãy cố gắng làm tốt những việc mình cần phải làm, hãy dành cho người khác sự riêng tư, quyền tự do để họ sống cuộc đời của riêng họ, để họ được cảm nhận cuộc sống theo cách riêng, đừng cố gắng kiểm soát bất kỳ ai, hãy kiểm soát chính mình, đó là việc ý nghĩa nhất bạn làm cho người khác và cho cả bản thân bạn.
(tt)