Trong văn hóa truyền thống, “Thiên” chính là danh xưng tối cao vô thượng, “Thiên” ở trong tâm tưởng con người là sự kính ngưỡng, gần gũi mà gọi bằng hai chữ “ông Trời”.
Đế vương các triều đại trong lịch sử thường phải cử hành nghi lễ tế Trời. Mỗi khi gặp thiên tai các vị Hoàng đế thường cho rằng chính vì mình làm việc thất đức mà gây ra, bởi vậy phải thành khẩn hối lỗi, sửa chữa khuyết điểm và thành kính hướng về Trời mà cầu nguyện.
Vậy “Thiên” là ai?
“Thiên” ở trong văn hóa truyền thống không đơn thuần là khoảng không vũ trụ đối xứng với mặt đất hay nơi con người sinh tồn. Trên thực tế, trong văn hóa truyền thống đem hết những gì ở bên ngoài con người đều quy về chính là “Thiên”. Những thứ vượt trên “nhân trí” – trí tuệ, “nhân công” – sự khéo léo, “nhân lực” – sức người được gọi là “thiên nhiên”, “thiên công”, “thiên thành”. Người hiện đại gọi thì là tự nhiên.
Tất cả tạo hóa của vũ trụ đều thuộc về thiên nhiên, thiên thành và thiên công. Thiên nhiên chính là sự phù hợp và vừa vặn nhất. Thiên công chính là sự khéo léo và xảo diệu nhất. Thiên thành chính là sự trọn vẹn và hoàn chỉnh nhất.
Uy lực của Trời là vô cùng. Tạo hóa của Trời chính là huyền diệu khó lường, không gì là có thể sánh bằng, cũng không gì có thể chống lại được tạo hóa. Vậy nên, con người thường kính sợ và tôn sùng “Trời” là điều tất lẽ tất nhiên.
Nhân tố ẩn dấu đằng sau “Trời” là gì?
Đạo gia Trung Quốc có truyền thuyết về Thần Nữ Oa vê đất nặn người, còn có truyền thuyết về Thần Bàn Cổ khai thiên lập địa. Hết thảy năng lực và trí huệ, cảnh giới của Thần Phật đều vượt xa vạn lần so với nhân loại.
Thần Phật có thể làm được hết thảy mọi điều mà con người không thể nào làm được. Họ có thể làm chúa tể và cải biến hoàn cảnh sinh tồn của người, quyết định vận mệnh của con người, xã hội nhân loại. Ý chỉ, ý nguyện của Thần Phật chính là “Thiên ý”.
Mỗi một vị Phật, vị Thần đều là một “ông Trời”. Mỗi một vị Phật, vị Thần đều có thế giới thiên quốc do tự mình chủ trì. Mỗi một vị Phật, vị Thần đều là Thiên Chủ của con người do chính họ tạo ra.
Vận mệnh của mỗi con người đều do Thần Phật cai quản và an bài, đây gọi là “Thiên mệnh”. “Thiên mệnh” là thứ không thể trái, không thể thay đổi.
Vạn vật phải thuận theo Thiên đạo mà hành
Thần Phật hành sự là thuận theo Pháp tắc hay quy luật thống nhất của vũ trụ. “Pháp tắc” và “quy luật” này được gọi là “Thiên đạo”.
“Trời là bất biến và Đạo cũng là bất biến”. “Thiên đạo” là không thể chống lại, bởi vậy nên “thuận Trời thì hưng thịnh mà nghịch Trời thì tất sẽ vong”. Hết thảy tất cả mọi thứ ở nhân gian đều nằm trong tay Thần Phật. Đó cũng chính là điều mà con người gọi là:“Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên”.
Làm việc gì cũng nên quan sát Thiên ý và tuân theo Thiên đạo, thuận theo Thiên thời. “Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa” tắc sự sẽ thành. Bởi vậy, làm việc nên cố gắng hết sức và làm tròn bổn phận của mình, nghe theo Thiên mệnh. Mưu trí của con người há chi có thể đấu với Trời? “Người định không bằng Trời định”, “Con người có ngàn tính toán, ông Trời chỉ có một tính toán mà thôi”. Hết thảy những gì con người nghĩ và làm, nào có thể giấu được Ông Trời.
“Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”, không phải là không có báo ứng chỉ là nó chưa đến lúc, thời điểm vừa đến thì sẽ có báo ứng. Con người có người lương thiện hay người gian dối nhưng ông Trời không hề lừa dối. “Thiên lý” là công bằng. Người vi phạm “Thiên lý” ắt sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, và đây là điều được gọi là “Trời phạt”. Sức lực của con người quá nhỏ bé cớ sao có thể chống lại được Trời? Bởi vậy, cái gọi là đấu với Trời, chảng qua chỉ là lời nói của kẻ vô tri,ngông cuổng.
“Trời” chính là đấng tối cao mà con người nên phải kính sợ, nên phải phục tùng. Con người không biết lượng sức mình và đem trí tuệ thấp kém đấu với Trời thì kết cục sẽ bi thảm tất sẽ giáng xuống thân. Lịch sử mấy ngàn năm của nhân loại đã và đang chứng minh điều này.
(httamlinh)