Câu chuyện ngoài đời thực rất đáng để đọc.
Bạn gửi cho chị một bức ảnh chụp biển số xe của chồng chị trong một khách sạn nằm kín đáo ở vùng ngoại ô.
Chị sững người, bỗng chốc niềm tin và tình yêu vỡ òa trong im lặng. Đêm đó chị sang ngủ với con, một đêm trằn trọc, những giọt nước mắt không ngừng rơi cho đến khi chị mệt mỏi thiếp dần vào mộng mị.
Chị sững người, bỗng chốc niềm tin và tình yêu vỡ òa trong im lặng…
Sáng chị vẫn giậy đúng giờ, chuẩn bị quần áo cho anh đi làm rồi đưa con đi học.
Bạn nhắn tin hỏi chị sẽ làm gì bây giờ, chị trả lời một câu vỏn vẹn:
– Tôi bỏ tiền để dạy chồng khôn lên!
Trong bữa cơm tối chị vừa gắp thức ăn cho anh vừa nói:
– Cuối tuần này kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng mình, ra nhà hàng đông đúc mà đồ ăn lại không đảm bảo. Em lựa ít hải sản ở quê về nấu lẩu, mình mời thêm mấy cặp kia tụ họp cho đông vui.
Anh cười:
– Em muốn sao cũng được, thấy thoải mái thì mình làm.
Kỷ niệm ngày cưới, anh mua tặng chị một bó hoa hồng rực rỡ, một sợi dây chuyền mặt ngọc sang trọng. Chị ôm lấy anh, nghẹn ngào cảm ơn, có lẽ anh nghĩ chị cảm thấy xúc động vì hạnh phúc.
Đêm đó anh say, chị dễ dàng mở được điện thoại của anh bằng dấu vân tay. Từ ngày yêu nhau chưa một lần chị làm việc này, chị tin tưởng chồng và tôn trọng thế giới riêng của anh một cách tuyệt đối.
Có lẽ vì vậy mà anh chủ quan, tin nhắn còn lưu, cuộc gọi không xóa. Đàn ông có gia đình thì facebook là nơi để họ chia sẻ cuộc sống cá nhân một cách tử tế công khai. Còn zalo mới chính là mảnh đất ngoại tình màu mỡ.
Chị thấy cuộc trò chuyện của anh với nhân tình trong zalo, chị lướt qua đôi dòng (không chụp màn hình). Đêm đó chị vào xem facebook của cô gái ấy, một cô gái trẻ hơn chị cả chục tuổi, cơ thể đẫy đà, thanh xuân sang chảnh.
Sáng chị vẫn giậy sớm nấu cho anh một bát phở ngon cũng không quên xịt thêm nước hoa vào cổ áo somi trước khi anh mặc. Chồng chị ra xã hội luôn đạo mạo chỉn chu bởi vì sau lưng anh luôn có một người phụ nữ tinh tế đến từng tiểu tiết.
Bạn lại nhắn tin hỏi thế chị có đánh ghen không, chị gửi một cái lắc đầu:
– Không, cứ để thư thư cho anh ấy lún sâu vào yêu đương thêm chút nữa. Bạn hỏi chị nghĩ gì kì vậy?
Chị cười: Đàn ông đang say có gọi cũng không tỉnh.
Hình ảnh minh hoạ
Chị gửi cho bạn một bức ảnh:
– Đấy 10 năm trước tôi cũng đẹp, bây giờ già hơn xíu, ngực chảy hơn xíu, bụng to hơn xíu. Nhưng tôi vẫn thấy mình đẹp với giá trị không đổi. Đàn bà không ai thắng được thời gian nên đừng bận tâm so sánh mình với chúng nó. Có thế nào cũng phải trân trọng, mình không trân trọng mình thì đừng kỳ vọng vào ai.
Một tháng sau, chị đến gặp một người bạn chuyên làm về mảng xã hội. Bạn hỏi chị muốn đòi tiền đứa nào à, chị cười:
– Không, tôi đòi chồng!
Bạn cười với ánh mắt thương cảm:
– Bà tính nhờ tôi đánh ghen hả, thôi đánh làm gì đàn ông thằng nào chả thế chơi chán lại về.
Chị uống một ngụm nước, giọng vừa ngọt vừa đanh:
– Lại bênh nhau, các ông mà để cho chơi thì chơi cả đời không chán. Tôi lấy chồng không phải để dùng chung với thiên hạ. Nên tôi muốn nhờ ông việc này, không đâm chém, không phạm pháp và tiền bạc tôi trả ông sòng phẳng.
Chị trở về nhà đối với anh vẫn đầy săn sóc yêu thương, cơm vẫn lành canh vẫn ngọt. Thi thoảng anh có say chị lại lén vào xem đôi ba dòng tin nhắn của anh với nhân tình. Chị biết đàn ông ngoại tình ban đầu đa số vì thèm của lạ. Sau rồi bị những cảm xúc như thủa đầu yêu đương che lấp dần lý chí. Chị cũng đã từng thèm khát những cảm giác ấy. Cảm giác nhung nhớ về một ai đó, cảm giác si mê, nồng cháy trong những nụ môi hôn. Nhưng đôi chân chị không bước ra xa gia đình mình, không lên giường với người đàn ông khác ngoài chồng mình. Đàn bà cũng có mộng tưởng và tham vọng nhưng họ biết cách chôn chặt điều đó vào sâu trong đáy lòng.
Ba tháng sau, vào một buổi sáng chị thức giậy sớm hơn mọi khi, chuẩn bị tươm tất quần áo đồ ăn cho chồng. Sau đó chị để lại trên bàn một tập ảnh, rồi bế con và kéo vali đi trong lặng lẽ.
Anh tỉnh giậy nhìn thấy những thứ đó liền sang phòng con tìm vợ nhưng cả hai đều không thấy đâu. Anh bấm điện thoại gọi chỉ nghe thấy tiếng thuê bao, gọi về ngoại thì mẹ vợ nói một câu rồi thẳng thừng cúp máy:
– Anh không phải tìm, nó bảo khi nào anh ăn chán bát phở ấy thì nó sẽ về nấu cơm cho anh.
Anh hiểu vợ mình, một người đàn bà khi đã làm điều gì hệ trọng đều sẽ nghĩ sâu xa và tính toán trước, rắc rối của bản thân càng không phiền hà đến ai. Cho dù vợ mình vẫn ở trong thành phố này anh cũng chẳng thể nào tìm được bởi vì cô sẽ không đến những nơi mà anh biết.
Anh hiểu vợ mình, một người đàn bà khi đã làm điều gì hệ trọng đều sẽ nghĩ sâu xa và tính toán trước, rắc rối của bản thân càng không phiền hà đến ai.
Anh tiếp tục châm thuốc, rít sâu làn khói vào lồng ngực, xem kĩ lại từng bức ảnh. Anh nhếch môi cười, cái cười của những thằng đàn ông khi biết mình bị dắt mũi chơi phản. Ba ngày anh nghỉ làm chân không bước chân ra khỏi cửa, điện thoại vợ vẫn tắt máy. Anh cũng không nhắn tin biện minh, nịnh nọt nhiều lời, chỉ duy nhất một câu lặp lại:
“Anh xin lỗi, em về nhà đi, anh nghỉ làm ở nhà đợi em.”
Với vợ anh những mâu thuẫn luôn giải quyết bằng cách mặt đối mặt, một người nói một người lắng nghe, ôn hòa và kiên trì. Chính vì sự thấu hiểu và đồng điệu về cách sống nên họ đã kết hôn với nhau. Anh cũng chưa bao giờ có ý định bỏ vợ bởi vì kiếp này sẽ không có người đàn bà thứ hai nào ghép vào cuộc đời anh một cách toàn vẹn đến vậy.
Sáng sớm ngày thứ năm chị trở về, anh ngủ ngoài sofa nên ngay khi nghe thấy tiếng cổng mở liền bật giậy. Chị vẫn giữ một gương mặt với thần thái không đổi tuy có phảng phất nét hao gầy. Chị im lặng đi vào bếp, còn anh im lặng châm thuốc hút. Một lát sau chị trở ra trên tay bưng thêm một tô phở đặt nhẹ nhàng trước mặt anh. Anh dụi tàn thuốc và đứng giậy bưng bát phở để ra bên ngoài cửa nhà. Sau đó anh trở vào ôm lấy chị, nói một câu:
Anh xin lỗi, anh sai rồi!
Với vợ anh những mâu thuẫn luôn giải quyết bằng cách mặt đối mặt, một người nói một người lắng nghe, ôn hòa và kiên trì.
Đôi vai chị run run, nước mắt cứ thế trào ra, tiếng khóc nức nở, sau từng ấy thời gian kìm nén bây giờ nỗi đau trong chị mới vỡ òa thực sự. Và cứ thế một người im lặng một người khóc cho đến khi họ ngủ thiếp đi trong lòng nhau…
Một tuần sau bạn nhắn tin hỏi han, chị chân tình kể:
Chị đã đến nhờ anh bạn xã hội làm một chuyện thế này. Chị kể rằng chồng mình đang ngoại tình với một cô gái trẻ qua zalo. Chị muốn tìm một người đàn ông chen ngang vào mối tình đó. Chị sẵn sàng chi tiền cho những cuộc hẹn, chi tiền mua những món quà có thể làm siêu lòng những cô gái trẻ. Sau một tháng chị muốn có những bức ảnh đủ rõ ràng để chứng mình rằng chồng mình đang bị cắm sừng bởi chính cô bồ trẻ của anh ta.
Thứ nhất một mối tình mới chớm sẽ chưa đủ sâu sắc để cô gái kia bất chấp yêu chồng chị vô điều kiện. Nếu chị tạo ra một điều kiện tốt hơn đặt song song với chồng mình. Đấy là một chàng trai trẻ, độc thân, chịu chơi, phóng khoáng thì chắc chắn kiểu người như cô gái kia sẽ dễ dàng sa lưới. Mỗi một cuộc hẹn chị sẽ cho người đứng phía sau chụp lén. Đắt giá nhất là bức ảnh hai người bước vào khách sạn cùng nhau và hãy chọn đúng khách sạn mà chồng chị đã ngủ với cô ta trước đó.
Chỉ cần như thế là xong hợp đồng, chị đảm bảo rằng người đàn ông thứ ba kia sẽ không bị ảnh hưởng gì đến cuộc sống từ phía chồng chị. Bởi vì anh là dân tri thức kín đáo, anh đủ thông minh để hiểu rằng. Anh bị ả đàn bà mình đã nâng niu trên giường chơi xỏ, chứ chẳng phải từ thằng đàn ông bất kì nào trên đời.
Chị cần một gáo nước lạnh để tạt vào lòng tự trọng của chồng mình ngoài ra không quan tâm tới bất kì điều gì khác. Khi chị đặt trước mặt chồng mình những bức ảnh ấy. Anh có thể hiểu rằng, phụ nữ im lặng không có nghĩa là họ không biết, thậm chí họ đủ sâu sắc để biết những điều anh chưa biết. Trong cuộc chơi này anh đã bại cả hai đường, vậy hoặc là anh bại tiếp hoặc là quay đầu lại. Và tất nhiên một người đàn ông còn biết trân trọng gia đình sẽ tự biết đâu là bờ, còn không chị buông không nuối tiếc…