Chứng kiến hòa thượng già cõng phụ nữ qua sông, tiểu hòa thượng căng thẳng chất vấn sự phụ. Thế nhưng, chỉ một câu trả lời ngắn gọn, tiểu hòa thượng đã phải xem lại bản thân.
Trong kinh phật có một câu chuyện rất ý nghĩa như thế này.
Có một vị hòa thượng già dẫn theo một tiểu hòa thượng đi thỉnh kinh. Trên đường đi, họ gặp một con sông. Cũng chính tại đó, họ gặp một phụ nữ rất muốn sang sông nhưng không dám lội xuống nước.
Không chút đắn đo, lão hòa thượng liền chủ động cõng người phụ nữ đó và đặt cô ta xuống sau khi đã đến bờ bên kia rồi tiếp tục cùng tiểu hòa thượng lên đường.
Trên đường đi, tiểu hòa thượng cứ mãi lăn tăn, lẩm nhẩm trong đầu một câu hỏi: “Sư phụ làm sao vậy? Sao người lại dám cõng một phụ nữ qua sông?”
Vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng, không thể nhẫn nại thêm được nữa, tiểu hòa thượng mới hỏi: “Sư phụ, người phạm giới rồi, tại sao người lại cõng phụ nữ?”
Hòa thượng già thủng thẳng đáp: “Ta đã đặt cô ta xuống từ lâu rồi, còn con, đã đi một đoạn đường dài như vậy, con vẫn chưa bỏ được cô ta ra khỏi đầu sao?”
Câu trả lời của vị hòa thượng già hàm chứa một thông điệp mà có lẽ mỗi người trong cuộc sống này đều rất cần.
Đời người không phải lúc nào cũng được như ý, muốn bản thân vui vẻ, đôi khi chính chúng ta phải tự giảm áp lực cho chính mình.
Và cách để giảm áp lực tốt nhất chính là học cách quên. Trong cuộc sống này, có nhiều thứ chúng ta cần biết nhặt lên và bỏ xuống đúng lúc.
Hãy thử ngẫm xem, đời người giống như một cuộc hành trình dài. Trên hành trình đó, có thể chúng ta sẽ gặp vô vàn phong cảnh đẹp hoặc có thể sẽ trải qua muôn vàn đoạn gập ghềnh.
Nếu như đem tất cả những gì đã thấy ghi nhớ hết trong lòng, chẳng phải bản thân chúng ta sẽ phải gánh cả những thứ không không cần thiết sao?
Không ai bắt chúng ta và chúng ta cũng không nên sống với quá khứ. Hãy chỉ giữ lấy những bài học kinh nghiệm trong quá khứ, còn lại, hãy buông bỏ để lòng không vướng bận thêm.
Học cách quên – đó chính là một trong những cách giúp con người cân bằng tâm lý, để thản nhiên đối mặt với cuộc sống.
Có một câu nói rất hay rằng: Tức giận là lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình. Việc cứ để trong lòng, không bỏ qua khuyết điểm của người khác thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân mình.
Nhớ những cái cần nhớ, quên những cái nên quên, có như vậy, sống cuộc sống cởi mở. Trong lòng một khi không con vướng mắc, cuộc sống sẽ tự khắc tươi đẹp.
* Theo Trí Thức Trẻ/soha
“>