Con đường của mỗi người đều phải tự mình bước đi, mệt hay không, đôi chân mình tự biết rõ. Nước mắt của mỗi người cũng đều cần phải tự mình lau đi, có khổ đau hay không, trong lòng mình biết rõ. Không phải tất cả những khổ đau đều có thể nói rõ, chịu đựng lâu rồi cũng thành thói quen thôi.
Không phải những oan ức đều có thể kể ra, nghĩ thông rồi sẽ bình tâm trở lại. Im lặng, không phải là vô tâm, chỉ là không muốn nói ra, im hơi lặng tiếng không phải là vô tâm, chỉ là không có người hiểu. Có những tình cảm cưỡng cầu sẽ bị tổn thương, có những tình yêu giữ lại sẽ đau khổ, có nên chăng, đắm chìm vào hố sâu như vậy, bởi vì không đáng. Cuộc đời buồn hay vui, là do mình cảm nhận, cuộc sống là ngàn hoa hay trái đắng, là do ở tự tâm mình..
Con đường dưới chân, không có ai quyết định hộ bạn phương hướng. Tổn thương trong tâm, cũng không có người thay bạn lau nước mắt được. Đã quen với việc giả vờ mạnh mẽ, để dấu đi sự mềm yếu bên trong, nếu không, sẽ chẳng ai đồng cảm. Trải qua những năm tháng hợp rồi tan, tình người khi lạnh lùng, lúc cao hứng; trải qua rồi thấy mọi vật đều là phù phiếm, học được cách tự chữa lành vết thương cho mình. Có khổ, hãy tự giải thoát; có vui, hãy vui vẻ cảm nhận. Phong ba bão táp mới biết cuộc sống, khổ tận cam lai mới biết được đời người. Kỳ thực đời người, chính là một loại cảm nhận, một lần trải qua, là một lần thấu hiểu.
Là người, đều có tình cảm, động lòng động tình đều khó tránh khỏi tổn thương lòng.
Là tình thì thường sẽ “dốc hết”, liên quan đến tim, can thì khó tránh khỏi “khắc cốt ghi tâm”.
Không phải tình yêu nào cũng đều là chân thành, không phải tất cả sự chân thành đều có thể “dốc hết”. Tương phùng luôn là nặng tình như vậy, tương ly luôn là vô tình như vậy.
Tình yêu không có kết quả, luôn dần xa cách; không có cách nào xích lại gần, sớm muộn sẽ rời xa.
Nếu trái tim luôn bên nhau, dù chân trời góc bể cũng luôn thấy gần nhau; nếu trái tim có xa cách, ngày ngày gặp mặt cũng không thể gần nhau.
Duyên phận là do trời định, cái cần là sự chân thành; tình cảm cần có sự câu thông, điều cần là sự thẳng thắn.
Khi bị người khác hiểu lầm, chúng ta thường lựa chọn lặng im
Không muốn giải thích cũng không cần giải thích, bởi vì người không hiểu bạn không đáng để bạn phải đi giải thích.
Khi bị oan ức, thường sẽ rất buồn,
Không cần phải thanh minh, thanh minh cũng không có kết quả, trắng sẽ là trắng, đen sẽ là đen.
Không phải tất cả những gì là thị phi đều có thể làm rõ, không phải tất cả những công sức đã bỏ ra đều có thu hoạch lại.
Có những lựa chọn là bất đắc dĩ, có những thứ mất đi là do trời định.
Có những thứ không thể nói ra, thay vì buồn đau, chi bằng hãy mỉm cười, có những thứ không thể giải thích, chi bằng im lặng cho qua.
Đi theo con đường của riêng mình, và thực hiện giấc mơ riêng mình, Không nên đi theo khuôn mẫu của người khác, tìm con đường của riêng mình tự mình làm chủ. Mỗi người đều có sự buồn đau, cho dù khổ cũng phải đối diện, bởi vì cần kiên cường; Mỗi người đều có vết thương lòng không nói lên lời, dù đau cũng phải chấp nhận, bởi vì cần trưởng thành.
Có những việc, qua đi là qua đi thôi, dù muốn cũng không thể tiếp tục được nữa; Có những việc, mất đi là mất đi thôi, bởi vì vốn dĩ nó không thuộc về bạn. Đời người, chính là có được, có mất, có lựa chọn, có buông bỏ. Ngày hôm nay xa lạ, nhưng hôm qua lại là thân quen; hiện tại thì nhớ rõ, nhưng thời gian lâu sẽ dần quên lãng. Không phải cuộc sống lựa chọn bạn, mà là bạn lựa chọn cuộc sống.
Cuộc sống chính là đoạn đường đi gian nan, có đau xót, có mừng vui, có nụ cười và nước mắt. có bài học của sự thất bại mới có kiên trì, có khát vọng.
Đoạn đường phía trước, cho dù có xa xôi, cho dù có gập ghềnh, thế nhưng bước chân vẫn luôn cần phải vững vàng, kiên trì theo đuổi mục tiêu, và giữ vững phương hướng.
Không ngừng vấp ngã, mới có thể không ngừng kiên cường và có thu hoạch; không ngừng mưa gió, mới có thể không ngừng rèn luyện và trân trọng.
Con đường nhân sinh, có thể nào theo ý muốn của bản thân mình. Hãy học cách buông bỏ và chấp nhận, đó là sự trưởng thành về tâm linh.
Làm một sinh mệnh dũng cảm, tự do tự tại.
(Suy ngẫm – mnmcn)