Người phụ nữ mỗi ngày đều đặt chiếc bánh ngoài cửa sổ, một ông lão gù lưng đều đến lấy và nói một câu khiến bà căm tức, mãi cho đến một hôm…
Có một người phụ nữ mỗi lần làm bánh cho gia đình, bà đều làm nhiều hơn một cái và đặt ở cửa sổ để người nào đói khát đi qua có thể lấy ăn. Dần dà, bà phát hiện ra, hàng ngày, người đến lấy bánh đều là một ông lão gù lưng.
Ông lão gù lưng này, mỗi lần lấy bánh xong không những không cảm ơn mà còn lầm bầm làu bàu một câu: “Làm việc ác – lưu ở bên mình, làm việc thiện – trở về bên mình”. Nhưng người phụ nữ ấy chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Cứ như vậy, ngày này qua ngày khác, ông lão gù lưng đều đến bên cửa sổ nhà bà, lấy bánh và lầm bầm câu nói đó rồi rời đi không một lời cảm ơn.
Thái độ của ông lão khiến cho người phụ nữ này có chút căm tức: “Ngay cả một câu cảm ơn cũng không có!” Đồng thời bà cũng cảm thấy khó hiểu: “Ông lão gù lưng này ngày nào cũng nói một câu nói đó, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?”
Thế rồi đến một ngày, người phụ nữ này quyết tâm loại trừ ông lão gù lưng kia để không còn phải nghe câu nói khó chịu ấy nữa, bà nghĩ: “Xem ra ta phải triệt để trừ bỏ ông lão này mới được…” Thế là, bà liền cho thuốc độc vào bên trong bánh.
Nhưng ngay khi bà cầm chiếc bánh chứa độc để lên cửa sổ, tay bà bắt đầu run rẩy.
“Mình đang làm gì đây?” Bà đột nhiên bừng tỉnh và lập tức đem chiếc bánh ném vào lửa thiêu hủy đi. Rồi, bà lại làm một chiếc bánh khác như thường lệ và đặt ngoài cửa sổ.
Ông lão gù lưng lại đến lấy chiếc bánh và lại như mọi ngày lầm bầm câu nói đó mà không biết rằng người phụ nữ kia đang rất buồn bực trong lòng.
Kỳ thật, mỗi lần người phụ nữ mang bánh để ngoài cửa sổ, bà đều phát một tâm cầu nguyện cho người con trai đang mưu sinh ở phương xa. Con trai bà đi làm ăn đã mấy tháng nay mà không hề có tin tức gì về nhà. Bà lo lắng nên cầu nguyện cho người con trai được bình an vô sự, sớm trở về nhà.
Thế rồi, vào đúng buổi tối hôm đó, bà nghe thấy tiếng gõ cửa, điều bà luôn mong chờ đã xảy ra, đó chính là con trai của bà đã trở về.
Bà nhìn thấy con trai mình, quần áo rách rưới, thân thể gầy gò, có vẻ như anh ta đã đói bụng trong một thời gian dài rồi.
Bà vội vàng nói: “Con chờ mẹ lát, mẹ đi lấy đồ ăn cho con ngay đây!”
Người con trai liền kể: “Mẹ! Con có thể đứng ở đây đã là một kỳ tích rồi! Lúc ở cách nhà một đoạn xa xa, con đã đói khát đến mức không thể đi nổi và ngã vật xuống ven đường. Lúc này, một ông lão lưng gù đi ngang qua, con đã cầu xin ông ấy cho con một chút đồ ăn, dù là một miếng bánh vụn cũng tốt. Nhưng mẹ biết không? Ông ấy đã đưa cho con nguyên một chiếc bánh thơm ngon đấy! Ông ấy còn nói rằng: “Đây là đồ ăn hàng ngày của ta, nhưng hôm nay ta cho cháu, bởi vì cháu cần nó hơn!”
Nghe đến đây, sắc mặt người mẹ trắng bệnh! Bà dựa người vào tường và vịn tay vào cánh cửa, không nói được lời nào…
“Làm việc ác – lưu ở bên mình, làm việc thiện – trở về bên mình.” Kỳ thực, đừng tưởng rằng làm việc ác là làm trên thân thể người khác, bởi vì việc ác mà mình làm không chỉ lưu lại tiếng xấu cho mình mà còn hại chính mình. Làm việc thiện tuy là làm cho người khác, nhưng mà khi chúng ta gặp khó khăn, người khác sẽ lại nhớ đến mà giúp đỡ chúng ta, cho nên làm việc thiện cũng là làm cho chính mình.
Giúp người chính là trợ giúp cho tương lai của mình, hại người chính là chôn dấu mầm tai họa cho chính bản thân mình.
(Suy ngẫm – mnmcn)