Có một thương nhân anh ta có rất nhiều của cải, nhưng anh ta chưa bao giờ cảm thấy mình vui vẻ.
Nhìn thấy gương mặt trẻ thơ tươi cười hồn nhiên, nhìn thấy nụ cười chất phác của những người nông dân anh ta cảm thấy bản thân thật đau khổ: ‘Rốt cuộc điều gì mới là niềm vui thực sự? Ta cần phải làm thế nào mới có được niềm vui đó?
Ta đã chán ngấy cuộc sống quanh quẩn ở đây, ta muốn đến một nơi thật xa – đẹp đẽ mà thần bí để tìm niềm vui mà ta cần’.
Nhưng anh ta lại mang theo thật nhiều tiền của vàng bạc để đi tìm niềm vui của bản thân mình.
Anh ta cõng túi đồ nặng nề trên lưng lên đường, nhưng anh ta phát hiện, càng đi xa càng mệt, càng đi xa niềm vui mà anh ta đang tìm không như những gì anh tưởng tượng.
Đi khắp trăm núi ngàn sông, vì túi đồ nặng mà anh mang trên lưng nên cả chặng đường anh mệt mỏi, than ngắn thở dài, không có tâm trạng để tận hưởng cảnh đẹp của non nước, không có tâm trạng để trải nghiệm sự tự tại an nhiên như hạc cưỡi mây mà mọi người nói.
Một ngày, anh ta đang vội vàng đi cho kịp thì phía trước có vọng lại tiếng hát sơn ca, đó là một nông phu áo quần rách rưới nhưng gương mặt lộ rõ nụ cười vui vẻ. Anh ta liền hỏi: ‘Xem ra anh rất vui vẻ, tại sao lại có thể vui vẻ như thế?.
‘Đúng, tôi thấy mình rất vui! Tôi vừa mới đi làm đồng về, lúa của tôi vừa mới cao lên một chút; trên đường đi về, tôi lại may mắn nhặt được ít củi và nấm.
‘Tôi chả thiếu thứ gì, tôi có vợ đẹp, có rất nhiều con, anh xem tôi còn cõng trên lưng bao nhiêu là vàng bạc châu báu, nhưng tôi luôn cảm thấy không vui, anh có thể nói cho tôi bí quyết được không?’
Anh nông phu cười chân thành: ‘Vui vẻ thì làm gì có bí quyết? Chỉ cần anh bỏ túi đồ trên lưng của anh xuống là được.
Nghe lời anh nông phu nói, anh thương nhân lúc đó mới tỉnh ngộ, anh ta cõng bao nhiêu là vàng bạc châu báu, lưng bị cong lại, trên đường còn luôn lo lắng: buổi tối ở trọ sợ bị trộm lấy đi mất; ban ngày đi đường lại lo sợ bị cướp, đồ vừa nặng vừa nhiều, cả chặng đường lúc nào cũng mệt mỏi lấy đâu ra tâm trạng mà thưởng ngoạn vẻ đẹp của non sông?
Nếu như cứ mang tâm trạng lo lắng không dứt trong lòng thì làm sao mà vui lên được?
Thực ra nghĩ kĩ lại chúng ta và người thương nhân đó có nhiều điểm giống nhau. Nhiều người trong số chúng ta thường luôn cảm thấy bản thân không được vui vẻ, không hạnh phúc, nhưng chúng ta quên mất mấu chốt của vấn đề nằm ở việc khống chế tham vọng của bản thân.
Đây vốn dĩ là thế giới mà mỗi giây mỗi phút đều tràn đầy tham vọng.
Cuộc sống là một đại dương mà mỗi giây mỗi phút đều tràn đầy tham vọng.
Mỗi ngày mỗi người chúng ta mỗi giây mỗi phút đều lo lắng để tâm đến muôn vàn các tham vọng khác nhau.
Tham vọng bên trong và bên ngoài con người, tham vọng về vật chất, tham vọng về tinh thần….từng cái từng cái chồng chéo lên nhau mà ta không bao giờ cho là đủ.
Người ta nói trẻ con luôn vui vẻ, bởi vì chúng suy nghĩ vô cùng đơn giản.
Tâm địa đơn giản, đơn thuần đối đãi với bản thân và người khác, suy nghĩ đơn thuần về thế giới, bạn sẽ thấy quan hệ giữa người với người vô cùng đơn giản.
Con người khi đã đơn giản hoá thì dễ đạt được niềm vui và thoả mãn với cuộc sống. Thoả mãn với cuộc sống sẽ có được niềm vui và hạnh phúc từ trong tâm tưởng của bản thân.
Buông bỏ thì sẽ có được niềm vui
Cuộc sống không thể không có tham vọng, người có cuộc sống không có tham vọng giống như không có ánh sáng trong đêm tối.
Nhưng tham vọng phải có tính hiện thực và khả năng. Tham vọng cần được khống chế một cách thích hợp, khi bản thân có những nỗ lực nhất định thì có thể đạt được mục tiêu mà mình mong muốn. Tham vọng thích hợp có thể giúp cho chúng ta cảm thấy cuộc sống hạnh phúc và thoả mãn.
Điều chúng ta cần làm chính là từ bỏ những tham vọng xa vời, buông bỏ những truy cầu danh lợi quá mức, buông bỏ những thứ không thuộc về bản thân chúng ta, buông bỏ những ham muốn trở ngại trong tâm lý…
Chỉ cần buông bỏ những thứ không cần thiết thì hành lý mới trở nên đơn giản, khi vội đường xa mới có thể không ‘để cho cơ thể chúng ta đi quá nhanh, linh hồn của chúng ta không theo kịp’. Cuộc sống vui vẻ, là cuộc sống đơn giản.
Thế giới này vốn dĩ rất đơn giản, chính chúng ta đã khiến chúng trở nên phức tạp. Thực ra, bản thân đơn giản, bạn sẽ thấy thế giới này cũng rất đơn giản, bản thân đơn giản bạn sẽ thấy người khác cũng vô cùng đơn giản.
Khi hai tay nắm chặt với nhau, thì chúng ta không thể nắm được thứ gì. Nhưng nếu bỏ hai tay ra chúng ta sẽ phát hiện thấy ánh sáng của thế giới nằm trong lòng bàn tay của mình. Buông bỏ, buông lỏng mọi thứ sẽ có được niềm vui.
Anh hùng như Caesar đại đế, trước lúc rời xa cuộc sống ông cho người lấy hai tay của mình ra bỏ ngoài quan tài.
Ông muốn nói với người đời sau rằng, cho dù kiếp trước của ta giàu có hay quyền cao chức trọng, là trụ cột quốc gia hay là bách tính dân thường thì khi rời xa thế giới này chúng ta đều hai bàn tay trắng, không thể mang theo bất cứ thứ gì.
Buông bỏ sẽ vui vẻ! Buông bỏ là không có quá nhiều tham vọng, chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cuộc đời nhẹ nhõm thì cuộc sống sẽ có niềm vui!
Ngọc Ánh