Tôi thấy đúng, vì trên đời này thứ khó song hành nhất chính là tình yêu và sự nghiệp, nhất là khi chúng ta còn đang loạng choạng trên con đường tìm kiếm lối đi thì tình yêu dù không muốn cũng chỉ đành bỏ lỡ.
“Khi chúng ta còn trẻ, chẳng thể nào có được trọn vẹn cả tình yêu lẫn sự nghiệp đâu”.
– Bảy năm trước tôi từ bỏ một mối tình vì TƯƠNG LAI.
– Bảy năm sau tôi từ bỏ một mối tình vì SỰ NGHIỆP.
– Có người từng hỏi tôi, giữa tình yêu và sự nghiệp, chọn cái gì.
– Tôi chưa đắn đo một phút nào mà nói “Sự nghiệp”.
– Vì ở giữa cái thành phố này, không có tình yêu, vẫn có thể sống. Nhưng không có sự nghiệp, thì sống như đã chết. Xã hội sẽ không cười khi bạn độc thân, nhưng sẽ cười khi bạn tay trắng.
Thật ra trên cuộc đời này, tình yêu chưa bao giờ là tất cả, nó chỉ là một phần khiến cuộc đời của chúng ta thêm phần hài hòa, đủ màu sắc. Chúng ta đều là những cá thể hồn nhiên, sống một cuộc sống bình thường, và yêu điên cuồng bất chấp cho đến khi chúng ta hiểu một điều chúng ta muốn là ai trong cuộc sống này.
Cuộc đời này, chúng ta muốn thành công, chúng ta buộc phải đánh đổi bằng một thứ khác. Muốn có được cái này, phải chấp nhận mất đi cái kia, không bao giờ có được trọn vẹn hoặc hoàn mỹ, khiếm khuyết có trên mọi mặt trận và địa hình, không có điều gì và vẹn toàn.
Tôi từng yêu một người, ở bên anh ấy từ khi anh ấy tay trắng, cho đến khi chia tay, anh ấy vẫn chẳng có gì. Chúng tôi cùng nhau ăn những bữa đói, bữa no. Cùng nhau trải qua những ngày hào nhoáng rồi có khi chẳng có một xu nào trong tay. Tôi động viên, ở bên anh khi anh mệt mỏi với cuộc đời này, vỗ về anh khi sóng gió ập đến và nắm tay nhau vượt qua. Nhìn anh chán nản và xa ngã với cuộc vui, và với nhiều người đàn bà khác. Nhưng rồi tôi vẫn bỏ cuộc, không phải vì yêu không đủ nhiều hay không đủ đậm sâu.
Mà là vì anh để tôi chờ đợi quá lâu, tôi không chờ nổi nữa.
Tôi từ bỏ để đi về phía có ánh sáng của riêng mình, lạnh lùng và tàn nhẫn, có người nói tôi vô tình, nói tôi quá tàn nhẫn, nhưng tôi hiểu, lúc ấy nếu như tôi không tự thương mình, sẽ chẳng ai thương tôi.
Anh ấy có thể từng hận tôi, nhưng nỗi hận của anh ấy và tương lai của tôi, tôi cần để tâm điều gì hơn? Phụ nữ thật ra chưa từng sợ khi chờ đợi người đàn ông của mình thành công, mà thứ khiến họ sợ chính là chờ đợi mãi, mà không biết phải chờ đến bao giờ.
Khi tôi mới từ bỏ tình yêu của mình, tôi loạng choạng không lối đi, loạng choạng trong chính cái thanh xuân của mình, không biết bắt đầu từ đâu, mỗi bước đi đều như dẫm lên những mảnh gương vỡ, chỉ cần cúi đầu là sẽ thấy hiện diện hình ảnh kỷ niệm của quá khứ ùa về, nên tôi vẫn phải bước đi dù dưới chân đau đến nghẹn ngào mà tuyệt không cúi đầu nhìn xuống.
Bảy năm sau, bây giờ nhìn lại, đã qua bảy năm rồi. Khi em không có khả năng lựa chọn hay điều khiển cuộc sống của mình, em buộc phải từ bỏ một thứ để làm bàn đạp cho động lực mình đi lên. Em buộc phải đánh đổi thứ em yêu thương để lấy đau thương làm bệ đỡ cho mình cố gắng, có người nói em lấy tổn thương của bản thân để thành công là tàn nhẫn với bản thân, nhưng em không hối hận, vì đã từ bỏ, vì có những thứ phải từ bỏ, vì nó không có ngày mai.
Nếu ai đang loạng choạng trong tháng ngày thanh xuân, loạng choạng trong ngày tìm ra lối đi cho chính mình, thì im lặng đặt tay lên tim mình, thử hỏi xem nó thật sự muốn gì. Nếu thật tâm muốn thì đừng bao giờ hối hận, can đảm từ bỏ thì đừng bao giờ tiếc nuối. Vì thành công không dành cho những người hối hận.
Tôi chưa từng mong cầu sự hoàn hảo, chưa từng cầu mong có được cả sự nghiệp lẫn tình yêu cùng một lúc. Vì trên đời này, ngọc cũng có vết, người cùng có khuyết, nên sự hoàn hảo như một bộ phim viễn tưởng không có thật. Chúng ta sống có thể không thực dụng nhưng nhất định phải thực tế. Vì không có tiền, không có sự nghiệp thì chúng ta sẽ chẳng có gì cả.
Khi yêu, chúng ta chỉ cần sử dụng trái tim.
Nhưng đứng giữa yêu và sự nghiệp, hãy vận dụng lý trí.
Vì khi thành công, biết đâu đời sẽ trả cho ta tất cả
“Duyên chúng mình có lẽ chỉ đến được lúc ấy thôi. Cậu hãy cố gắng kiếm cho mình một cô gái khác hợp với cậu, hơn tớ nhé”.
Khá nhiều chuyện tình đẹp nhưng lại có kết cục quá buồn. Người thì đổ tại duyên phận chưa tới, người lại bảo có duyên mà không có nợ thôi thì cho nhau những cơ hội mới.
Nhưng dù lý do có là gì đi nữa thì một trong hai người sẽ nuối tiếc thật nhiều, đặc biệt là khi thấy đối phương vui bên người mới còn mình chẳng ai bên cạnh, suốt ngày hoài niệm.”Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất, nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng ta cách nhau một tuổi trẻ, dù chạy thế nào cũng không thắng được thanh xuân”
Bên nhau 7 năm là thế song bản thân những người trong cuộc cũng cảm thấy mình khó lòng mà hợp nhau 100% được vì yêu bằng tuổi có nhiều suy nghĩ sau khi ra trường khác nhau lắm.
Anh ra trường thì vùi đầu vào làm, còn chị ấy thì chăm chăm vào nhà nước. Trong quá trình tìm việc, chị có gặp một chàng trai khác giúp đỡ chị. Chàng ấy giỏi giang, một phần lại xuất thân trong gia đình có điều kiện và lửa lâu ngày gần rơm cũng bén.
Kể đến đây chắc ai cũng đã hình dung ra kết cục của câu chuyện. Người mà cô gặp lớn hơn cô nhiều tuổi. Anh ấy giúp đỡ cô rất nhiều, cả về tinh thần, lẫn công việc và vật chất, trong khi bạn trai lại chẳng giúp được gì. Đôi trẻ vừa gặp mặt đã nhanh chóng kết hôn còn tình yêu 7 năm “muối mặn, gừng cay” tan vỡ.
Anh có đau không? Dĩ nhiên là có nhưng rồi công việc bộn bề cũng giúp anh phần nào quên đi được chị ấy, không còn nhớ nhung chị ấy quá nhiều.
Ngày cưới của người yêu cũ, anh nhận được lời mời đến dự. Anh chỉ chúc mừng và gửi phong bì vì trước khi yêu anh chị cũng là bạn. Chị nói với anh: “Duyên chúng mình có lẽ chỉ đến được lúc ấy thôi. Cậu hãy cố gắng kiếm cho mình một cô gái khác hợp với cậu, hơn tớ nhé”.
Lời nói của người yêu cũ khiến chàng trai suy nghĩ rất nhiều. Anh không biết chữ “hợp” cô định nghĩa ra sao nhưng chắc chắn nếu cả hai không hợp nhau thì chắc chắn điều khiến cô cảm thấy không hợp nhất ở anh chính là không có sự nghiệp, không thể giúp mình tiến lên trong cuộc sống – tại thời điểm đó.
Đã 5 năm trôi qua kể từ ngày ấy, giờ anh giờ đã có nhà cửa đàng hoàng, thành công cũng sớm đến so với các bạn cùng trang lứa. Nhưng trong 5 năm qua, anh chưa hề yêu ai được một cách tử tế vì anh quá bận, dành thời gian quá nhiều cho các mối quan hệ làm ăn, gia đình mới đến người yêu.
Hôm nay, anh đi làm về mệt mỏi, nằm trên chiếc giường của mình nghĩ lại hồi ấy thì bây giờ anh thành công hơn anh chồng chị ấy rất nhiều nhưng có một điều anh không thể có, đó là chị ấy. Năm ngoái anh đi xem bộ phim và thấy câu nói rất đúng: Khi chúng ta còn trẻ, chẳng thể nào có được trọn vẹn cả tình yêu lẫn sự nghiệp!
“Ai rồi sẽ trải qua giai đoạn còn trẻ ấy, bạn nào đang yêu nhau hãy cố gắng giữ vững tinh thần hoặc chuẩn bị tinh thần các em à. Ra trường, có rất nhiều biến cố lắm đấy. Viết xong rồi nghỉ ngơi, một lúc nữa lại làm việc tiếp”, chàng trai nhắn nhủ.
(giadinhtt_com)