Harry Browne – một nhà văn, đồng thời là doanh nhân người Mỹ đã viết bức thư này vào năm 1966 cho con gái lúc đó khoảng 9 tuổi. Trong bức thư, ông gửi gắm rất nhiều bài học giá trị và vô cùng ý nghĩa tới cô con gái nhỏ, vì vậy mà nội dung lá thư đã nhanh chóng thu hút được sự chú ý của hàng triệu người trên thế giới.
Cha mẹ nào cũng muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con mình. Harry Browne đã gửi tới con gái bé nhỏ của mình những điều chân thật nhất từ đáy lòng mình. Nếu quý bạn đọc chưa hiểu hết nội dung của bức thư thì hãy dành thời gian để đọc lại và ngẫm nghĩ những điều doanh nhân này viết.
Và kể từ bây giờ, nếu ai đó có vô tình làm bạn khóc hay làm tổn thương bạn thì cũng đừng buồn, hãy cứ mỉm cười vì không ai trên đời này nợ bạn điều gì cả!
“Không ai nợ con điều gì cả”
Lại 1 kỳ giáng sinh rồi và bố luôn thấy khó khăn khi phải chọn quà gì cho con gái mình. Bố biết rõ con có thể thích nhiều thứ lắm – sách, đồ chơi, quần áo này.
Nhưng bố thật ích kỷ. Bố muốn tặng con thứ gì đó mà nó có thể ở cạnh con nhiều hơn một vài tháng hoặc vài năm. Bố muốn dành tặng con một món quà mà nó sẽ khiến con nhớ về bố mỗi khi Giáng sinh đến. Nếu có thể tặng con chỉ một thứ, có lẽ bố sẽ muốn nó chỉ là một sự thật đơn giản mà bố đã phải mất nhiều năm để nhận ra được. Nếu con học được nó từ bây giờ, có lẽ, nó sẽ khiến cuộc sống của con tốt hơn theo nhiều cách, giúp con đối mặt với những vấn đề có thể khiến người khác bị tổn thương mà con chưa bao giờ biết được!
Sự thật đơn giản đó là: Không ai nợ con bất cứ điều gì cả.
Ý nghĩa
Làm sao mà một câu nói đơn giản ấy lại quan trọng được? Dường như không phải vậy, nhưng nếu hiểu được thì điều đó sẽ cứu rỗi cả cuộc đời con.
Không ai nợ con bất cứ điều gì cả.
Điều đó có nghĩa là, không ai sống hộ cho con đâu, con gái à. Bởi vì không ai giống con. Mỗi người đều phải sống cuộc đời của chính họ; hạnh phúc của một người là tất cả những gì mà chính họ cảm thấy.
Khi con nhận ra rằng không ai nợ con hạnh phúc hay bất cứ điều gì, con sẽ cảm thấy thoải mái và không mong chờ vào những điều vốn không có.
Điều đó cũng có nghĩa không ai phải yêu thương con cả. Nếu ai đó yêu thương con, đó là bởi vì có điều gì đó đặc biệt từ con khiến họ cảm thấy hạnh phúc. Hãy tìm kiếm cái điều đặc biệt ấy và làm cho nó càng trở nên đặc biệt hơn trong chính bản thân mình, con sẽ được yêu thương nhiều hơn nữa.
Khi mọi người làm điều gì đó vì con, đó là bởi vì họ muốn – bởi vì con, theo một cách nào đó – đã cho họ thứ gì đó có ý nghĩa khiến họ muốn làm con vui, chứ không phải vì họ nợ con bất cứ điều gì cả.
Không ai phải thích con. Nếu những người bạn của con muốn ở cạnh con, đó không phải là nghĩa vụ. Hãy tìm kiếm thứ khiến người khác vui trong con và họ sẽ muốn làm bạn với con lâu hơn nữa.
Không ai phải tôn trọng con. Một vài người thậm chí còn đối xử tệ với con. Nhưng một khi con nhận ra rằng không ai phải tốt với con và có lẽ cũng chẳng cần tốt thì con sẽ học được cách tránh khỏi những người khiến con đau khổ. Con cũng không nợ họ bất cứ điều gì cả.
Cuộc sống vốn không công bằng, hãy thôi phàn nàn và tập quen dần với việc chấp nhận đi!
Hãy sống cuộc đời của con.
Không ai nợ con điều gì cả.
Chỉ có con mắc nợ chính mình việc phải trở thành người tốt nhất có thể. Bởi vì, nếu con làm được, những người khác sẽ muốn ở bên cạnh con, muốn mang cho con những thứ con muốn để đổi lại những gì con mang đến cho họ.
Nếu ai đó lựa chọn không ở bên cạnh con thì chẳng có lý do nào liên quan đến con đâu. Khi điều đó xảy ra, hãy nhìn sang những mối quan hệ khác mà con cảm thấy hài lòng. Đừng biến vấn đề của ai đó trở thành vấn đề của con.
Một khi con học được rằng con phải dành tình yêu và sự tôn trọng cho những người khác, con sẽ không bao giờ mong đợi những điều không thể và con sẽ không bao giờ thất vọng. Những người khác không phải chia sẻ tài sản của họ cho con, kể cả cảm xúc lẫn suy nghĩ.
Nếu họ dành chúng cho con, đó là do con đã xứng đáng được nhận những thứ đó. Và con có đủ lý do để tự hào về tình yêu mà con xứng đáng được nhận, sự tôn trọng của bạn bè và tài sản mà con đã xây dựng ra. Nhưng đừng coi đó là điều hiển nhiên. Nếu con làm thế, con sẽ đánh mất tất cả. Chúng không thuộc về con một cách mặc định, con buộc phải nỗ lực để giành được chúng.
Trải nghiệm của bố
Một gánh nặng vô cùng lớn đã được dỡ bỏ khỏi đôi vai của bố kể từ ngày bố nhận ra không ai nợ bố điều gì cả. Một thời gian rất lâu bố cứ nghĩ rằng bố có những gì mình đáng được nhận và bố tự làm mình suy sụp – cả thể chất lẫn tinh thần – chỉ để cố nhặt nhạnh chúng.
Không một ai nợ bố cách cư xử có đạo đức, sự tôn trọng, tình bạn, tình yêu, tính kỷ luật hay sự thông minh. Và khi bố nhận ra điều này, mọi quan hệ đều tốt đẹp hẳn lên. Bố chỉ tập trung vào những người muốn làm những điều mà bố muốn họ làm mà thôi.
Nhận thức này đã giúp bố hòa hợp với bạn bè, các mối quan hệ trong kinh doanh, bạn đời, người lạ và cả những vấn đề khác. Nó liên tục nhắc nhở bố rằng bố có thể nhận được điều bố muốn chỉ khi mà bố có thể bước vào thế giới của người khác. Bố phải thử tìm hiểu về những gì người khác nghĩ, điều họ tin là quan trọng và điều họ muốn. Chỉ khi đó bố mới có thể thuyết phục được ai đó theo những cách mà sẽ giúp bố đạt được điều bố muốn.
Chỉ khi đó, bố mới có thể hiểu rõ được liệu rằng bố có muốn thực sự gắn kết với một ai đó. Và bố có thể giữ những mối quan hệ quan trọng với những người mà bố có nhiều điểm chung nhất.
Thật không dễ dàng để tóm gọn trong vài từ mà bố đã mất rất nhiều năm để rút ra được. Nhưng có lẽ nếu con đọc lại món quà này vào mỗi dịp Giáng sinh thì ý nghĩa của nó sẽ dần trở nên rõ ràng hơn theo thời gian.
Bố hy vọng, điều mà bố muốn dành tặng con hơn tất cả những thứ gì khác đó là con có thể hiểu được sự thật đơn giản – một sự thật giúp con tự do: Không ai nợ con bất cứ điều gì cả.