1.
Trong cuốn “Kinh Đại thừa Bản sinh Tâm địa quán”, Đức Phật dạy, phúc báo của những người làm con biết phụng dưỡng cha mẹ là vô cùng.
Đức Phật hỏi, tại sao ta phải chịu công ơn to lớn của cha mẹ? Bởi cha là người đã cho ta giọt máu thành hình người, mẹ là người đã mang nặng đẻ đau ta 9 tháng 10 ngày, cho đến lúc ta cất tiếng khóc chào đời. Cha và mẹ chính là người chăm bẵm, nuôi nấng, yêu thương ta, có thể vì ta mà hy sinh tất cả. Những ân tình đó đối với chúng ta sâu tựa biển, cao tựa núi kia, dù ta trả nghĩa thế nào cũng không hết được.
Lòng cha mẹ mênh mông rộng, như một tán ô lớn, che chở con trước mọi bão giông. Một người biết phụng dưỡng cha mẹ bằng tài sản của mình, khí tài ngày càng sung túc. Con người tham lam, nham hiểm, nhiều thói xấu, lại không có lòng hiếu thuận, sớm muộn tiền đồ cũng lụi bại.
Thực ra từ cổ chí kim, các triều đại đế vương thời xưa đều vô cùng hiếu thảo, luôn đề cao đạo lý lấy “chữ Hiếu đứng đầu”.
2.
Trong Kinh Tâm Địa Quán có viết:
“Mẹ hiền còn sống là mặt trời giữa trưa chói sáng
Mẹ hiền khuất bóng là mặt trời đã lặn
Mẹ hiền còn sống là mặt trăng sáng tỏ
Mẹ hiền khuất rồi là đêm tối âm u.”
Vốn dĩ hạnh phúc nhất đời người chính là cha mẹ còn sống. Bởi cha mẹ chính là chốn về bình an nhất, bữa cơm thịnh soạn nhất và vòng tay ấm áp nhất. Làm con biết báo hiếu với cha mẹ sẽ nhận được phước vô lượng, bằng không nếu làm ra điều bất thiện đối với cha mẹ tội cũng vô lượng.