Tháng 12, không khí giáng sinh đã len lỏi về trong thành phố. Trong các cửa hàng, người ta bắt đầu trang trí cây thông, những vòng nguyệt quế, những gói quà và chùm đèn lấp lánh. Mùa lễ hội rộn ràng khiến nhiều người nao nức, chộn rộn. Mùa Noel là mùa đoàn tụ, sum vầy, có nét gì đó kiêu sa, lấp lánh của văn hóa phương Tây du nhập vào Việt Nam. Nhưng có những hình ảnh về giáng sinh nghẹn lòng giữa phố, khiến những ai nhìn thấy phải rưng rưng.A
Vừa qua, trong một hội nhóm quy tụ rất nhiều bạn trẻ có đam mê với lĩnh vực nhiếp ảnh, thành viên Trương Thanh Tùng đã chia sẻ một khoảnh khắc mà bản thân anh vô tình chụp lại được giữa dòng người đang hối hả ngược xuôi. Tấm ảnh dung dị, nhẹ nhàng được mang tên “Noel đã về”.
Trong ảnh, trên chiếc xe đạp cũ, cả gia đình 4 thành viên bao gồm mẹ và 3 bé con đang bon bon trên con đường sau một ngày dài. Đứa bé ngồi đằng trước hai tay bá cổ mẹ, mắt nhắm nghiền say giấc. Ở đằng sau, hai cô con gái cố thu mình lại, ôm chặt eo mẹ, nhường nhau để ngồi cho vừa trên chiếc yên bé xíu. Trên đầu chúng còn đội những chiếc mũ Giáng sinh đã cũ nhưng xinh xắn.
Không biết tấm ảnh đã được chụp tự bao giờ, tuy nhiên, câu chuyện ngập tràn cảm xúc được truyền tải thông qua ánh mắt quá đỗi ấm áp của cô bé trong ảnh đã gợi lên trong lòng người xem những xúc cảm nhẹ nhàng, trong trẻo giữa đêm đông se lạnh.
Ở đâu có yêu thương, ở đó có giáng sinh hạnh phúc
Người ta vẫn tự mặc định với nhau rằng, Giáng sinh vốn là dịp để các thành viên trong gia đình quây quần bên nhau, ôn lại những kỷ niệm đã cũ và cùng nhau hướng đến những thứ tốt đẹp trong tương lai, để cảm thấy yêu thương và gắn bó với nhau hơn. Mặc dù phải cùng mẹ bôn ba trên cung đường ngày cuối năm trên chiếc xe đạp cũ, nhưng có xá gì khi mà điều quan trọng nhất vẫn là những đứa trẻ có mẹ ở trên đời, để chở che cho chúng dù cuộc sống có vất vả, kham khổ thế nào.
Những đứa trẻ kia hẳn vẫn đang ấm áp vô cùng khi nấp sau lưng mẹ. Vì hơn ai hết chúng hiểu rõ rằng, trong hoàn cảnh ấy, chúng vẫn đang được yêu thương và bảo bọc. Bởi tình yêu đâu có đến từ sự đủ đầy vật chất, mà đơn thuần nằm ở cái đan tay, cái ôm siết chặt.
Những đứa trẻ kia liệu có biết câu chuyện về ông già Noel, khi mùa giáng sinh về chỉ cần viết điều ước đặt lên đầu giường thì trong đêm Giáng Sinh sẽ có “ông già Noel” bí mật đặt quà lên gối chúng? Người mẹ nghèo trong công cuộc mưu sinh có thể không kể cho những đứa con bé bỏng của mình về câu chuyện đó. Có thể những đứa trẻ cũng chưa từng nhận được những món quà bất ngờ từ “ông già Noel” bởi mưu sinh nhọc nhằn thì đâu còn chỗ cho sự mộng mơ và những câu chuyện huyền ảo. Thế nhưng, với chúng, Noel vẫn đến, từ chiếc mũ đỏ đội đầu. Có thể người mẹ đã mua được hay xin được ở đâu đó, cho con mình chút không khí giáng sinh hợp mùa.
Nhìn bức ảnh, tôi chạnh lòng nhớ kỉ niệm của mình năm xưa. Ngày cũng còn nhỏ như những em bé trong hình, tôi chỉ sống với mẹ. Bà đi giúp việc cho người ta để nuôi con. Đêm giáng sinh, hòa cùng dòng người nô nức đi lễ nhà thờ, trong những màn tung bông giấy lấp lánh, mẹ cõng tôi trên lưng cho khỏi lạc, len lỏi giữa dòng người. Bà dừng lại ở một quầy bán đồ giáng sinh, mua cho tôi một “ông già Noel” bằng bìa carton, có dây chỉ giựt giựt là tay chân ông cử động. Đó là một món quà giáng sinh thú vị mà tôi từng có trong đời. Rồi hai mẹ con đi ăn bột chiên bên hông nhà thờ, Khi đó, dĩa bột chiên trứng có hơn một ngàn đồng mà sao thấy ngon dữ thần, ngỗng quay, gà quay, bánh khúc cây Noel chắc cũng chỉ ngon đến thế. Tôi ngủ vùi trên lưng mẹ trong đêm giáng sinh, mỉm cười hạnh phúc. Đến giờ vẫn nhớ mãi những kí ức ngọt ngào đó. Dù cuộc sống có vất vả, thiếu thốn nhưng mẹ vẫn cố gắng mang lại niềm vui và sự ấm áp theo cách của bà. Nghèo đâu hẳn là không hạnh phúc. Chỉ cần gia đình ấm áp ở bên nhau.
Những đứa nhỏ ngồi trên xe đạp trong bức ảnh này có lẽ cũng thế. Rồi những kí ức về mùa giáng sinh ấm áp này sẽ mãi đi theo chúng suốt cả cuộc đời. Và tôi tin rằng, nhìn bức ảnh này, ai cũng sẽ thấy ấm lòng và gợi nhớ về những mùa giáng sinh đong đầy yêu thương trong trái tim mình.
Giáng sinh sắp đến, về nhà bên cạnh những người thân yêu để ôn lại những câu chuyện suốt một năm dài và thấy chúng ta còn quá đỗi hạnh phúc khi vẫn ở bên nhau. Tháng mười hai, mùa cuối năm, dòng người người xuôi ngược, nhộn nhịp nhưng vẫn không làm mờ đi nét nhẹ nhàng, dung dị của cuộc sống thường nhật. Chỉ cần bước chân xuống phố những ngày này, sẽ chẳng mấy khó khăn để có thể bắt gặp vô vàn mảnh ghép đầy màu sắc, vẽ nên những bức tranh tuyệt đẹp với muôn vạn gam màu đối lập của cuộc đời, phận người.