Nếu không cho đi, thì sao có thể nhận?
Bạn cho đi một điểm sẽ nhận lại một điểm. Một khi đã muốn có được điều gì thì phải đưa ra sự nỗ lực tương xứng.
Thất bại của ngày hôm nay chính là kết quả của một quá khứ lười nhác, không chăm chỉ làm việc. Còn thành tựu trong tương lai là do đã nỗ lực miệt mài không ngừng nghỉ. Đừng bao giờ ôm mộng “không làm mà hưởng”, ngồi mát ăn bát vàng. Chỉ khi bạn thực sự hành động, trả giá mồ hôi và công sức thì cuối cùng mới có thể làm nên thành tựu.
Không có vận may trên trời rơi xuống, cũng không có may mắn trời ban. Mỗi một bước tiến của chúng ta đều phải đạt được bằng sự nỗ lực chăm chỉ thì mới bền vững trong lâu dài. Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Gieo nhân tốt, sẽ gặt được hoa thơm quả ngọt.
Khổ vì nỗ lực chỉ là tạm thời mà thôi
Khổng Tử dạy: “Người mà không lo xa, ắt có mối họa gần”. Làm người, tuyệt đối không được tham thú sự ổn định nhất thời. Để cái lười kiểm soát con tim. Bằng không, cái giá phải trả chính là sự thụt lùi và đào thải.
Nỗ lực khổ, nhưng chỉ là cái khổ tạm thời mà thôi. Vốn dĩ, nỗ lực và chịu khổ không bao giờ là uổng phí. Ông trời sẽ bù đắp cho bạn. Có thể khi ấy, bạn chưa có được những gì mà mình muốn. Nhưng một ngày nào đó, khi bạn gặp khó khăn, bạn sẽ thấy những vất vả đã trả qua giá trị đến nhường nào.
Không vấp ngã sao biết cách đứng dậy? Không mài dũa sao có thể trở nên mạnh mẽ?