Cổ nhân có câu phúc phận của ai người đó hưởng, chiếm đoạt lợi ích của người khác là trái với thiên lý, “nợ tiền đền tiền, nợ mạng đền mạng”, thế gian có thể thay đổi, lòng người có thể thay đổi nhưng Thiên lý không bao giờ thay đổi.
Có một chuyện kể rằng xưa kia có một người tên là Đông Ngạc Lạc, làm việc trong cung vua, anh được phái đến vùng Mã Nạp Tư (ngày nay là thủ phủ của Khu tự trị Tân Cương). Để tránh cái nóng oi bức ban ngày, anh quyết định hành trình cả vào ban đêm.
Một đêm nọ, khi anh đi được nửa quãng đường đã định, anh nằm nghỉ một chút cạnh một gốc cây. Bỗng nhiên có một người đàn ông đi đến, ông tự giới thiệu tên là Lưu Thanh, là cấp dưới của viên quan Trần Trúc Sơn, một người quen của Đông Ngạc Lạc.
Sau một hồi lâu nói chuyện, Lưu Thanh có lời nhờ Đông Ngạc Lạc: “Anh có thể làm ơn chuyển lời nhắn tới của tôi tới người đầy tớ có tên Hỉ Nhi ở phủ quan Trần Trúc Sơn là xin hãy trả tôi 300 đồng vì tôi đang trong cảnh túng thiếu”. Đông Ngạc Lạc nhận lời và vào hôm sau, anh tìm đến gặp Trần Trúc Sơn và Hỉ Nhi để chuyển lời nhắn của Lưu Thanh. Nghe xong lời nhắn này, Hỉ Nhi đổ mồ hôi đầm đìa và và kinh ngạc sợ hãi. Đông Ngạc Lạc thắc mắc liền hỏi anh ta có chuyện gì xảy ra, Hỉ Nhi đáp: “Lưu Thanh đã chết vì bệnh từ lâu rồi.”
Sự việc là trước đây Lưu Thanh làm việc cho Trần Trúc Sơn, Trần Trúc Sơn thấy Lưu Thanh làm việc chăm chỉ và cần cù khi còn sống nên khi Lưu Thanh chết, Trần Trúc Sơn ban thưởng 300 đồng cho anh ta, ông nhờ Hỉ Nhi dùng tiền đó để phúng viếng cho đám ma của Lưu Thanh. Hỉ Nhi biết Lưu Thanh không có họ hàng thân thích và nghĩ rằng không ai biết việc này nên đã biển thủ số tiền đó. Ai ngờ giờ đây, Hỉ Nhi bị hồn ma của Lưu Thanh đòi nợ.
Trần Trúc Sơn nghe xong không khỏi sợ hãi, trước đây ông không tin vào sự tồn tại của cách sinh mệnh ở không gian khác, ông thường cho rằng hồn ma là do trí tưởng tượng của người đời. Khi nghe Đông Ngac Lạc kể tỉ mỉ cuộc nói chuyện của anh với Lưu Thanh, Trần Trúc Sơn nói trong sự sợ hãi: “Những gì Lưu Thanh nói hoàn toàn là sự thật. Tôi từng tin rằng người ta sợ bị bắt khi làm điều xấu nên chỉ làm khi nghĩ rằng không ai phát hiện ra. Tới bây giờ tôi mới biết việc cho rằng ma quỷ không tồn tại là sai lầm. Với những ai đã làm điều xấu, tôi cảm thấy lo lắng cho họ.”
Vào thời đại ngày nay, khi đạo đức không còn được chú trọng, thay vào đó, người ta tôn sùng cuộc sống vật chất và tìm mọi cách để sao cho những thời khắc trước mắt họ có được nhiều thứ nhất có thể. Họ không còn tin vào những lời truyền lại của tổ tiên, rằng “Thiếu tiền đền tiền, thiếu mạng đền mạng”, nhưng cho dù ngày nay họ không tin, ngày mai họ sẽ được chứng kiến Thiên lý không dung những việc làm trái đạo lý.
(Suy ngẫm – mnmcn)