Sống trên cõi đời vốn không đơn giản và dễ dàng, đôi khi bạn cần phải biết buông bỏ một vài thứ, một vài chuyện thì bạn mới có thể mạnh mẽ đứng dậy và đi tiếp.
Câu chuyện ý nghĩa – đau đớn đủ sẽ tự khắc buông
Chắc hẳn không dưới một lần, bạn từng hỏi chính bản thân mình “tại sao có những chuyện cần nhớ thì không thể nhớ, có những chuyện muốn quên thì mãi chẳng thể quên?” và có lẽ đây cũng là câu hỏi của rất nhiều người.
Có một người đàn ông với vẻ mặt rất khổ sở đến hỏi một vị hòa thượng:
“Thưa thầy, có một số thứ và một số người, tại sao con lại không thể buông bỏ được?”
Vị hòa thượng nói:
“Không có gì là không thể buông bỏ được.”
Người đàn ông kia vẫn khẳng định:
“Có những thứ và những người mà hết lần này đến lần khác con vẫn mãi không buông bỏ được!”
Vị hòa thượng liền bảo anh ta cầm một cái chén lên rồi ngài rót nước trà vào chén. Hòa thượng cứ rót mãi cho đến khi nước trà trong chén tràn cả ra ngoài. Nước trà nóng đổ lên tay người đàn ông khiến anh ta không thể chịu được nữa liền vội vàng đặt chén trà xuống.
Lúc này, vị hòa thượng mới điềm đạm nói: “Trên đời này không có gì là không buông bỏ được, chỉ cần con cảm thấy đau đớn đã đủ rồi, thì tự con sẽ bỏ xuống được thôi.”
Thực ra, trong sâu thẳm trong lòng mỗi người đều có những vết thương lòng, những nỗi thống khổ chỉ để đêm về một mình mình “gặm nhấm”. Nói rằng, thời gian sẽ chữa lành tất cả nhưng kỳ thực đó chỉ là “dối người gạt mình”, bởi vốn dĩ thời gian không phải thuốc, không có tác dụng giúp bạn chữa lành vết thương lòng.
Thời gian chỉ có vô tình, còn tâm người mới là hữu ý. Khi thời gian trôi đi đủ lâu, tâm tình, suy nghĩ của ta cũng vì thế mà thay đổi, đến khi cảm xúc của ta được lắng lại, tâm thức có được chút bình yên thì lúc ấy có thể bao dung, cởi mở mà buông xuống những buồn phiền, oán giận khi xưa.
Nhìn lại cuộc đời như gió thoảng mây bay không thể nắm giữ được thì bỗng nhiên không còn muốn cố chấp nữa. Bởi vậy, không phải là thời gian có thể chữa lành những vết thương lòng, mà do chính cái tâm bạn đến lúc nào mới chịu buông xuống mà thôi.
Hai điều cần buông bỏ để hạnh phúc
Buông bỏ tình yêu
Cuộc sống luôn chật vật giữa yêu và buông, bởi có yêu thì mới có buông rồi có buông thì mới biết mình đã từng yêu.
Thật ra, buông bỏ trong tình yêu cũng là một thứ hạnh phúc. Đó không phải là hèn nhát, sợ hãi hay trốn chạy, cũng không phải vì bạn cao thượng nhường tình yêu cho người khác mà đó chỉ đơn giản là vì yêu, bạn yêu bản thân mình và yêu người khác.
Do đó, nếu cần phải buông tay một người vốn không thuộc về mình và mãi mãi sẽ không thuộc về mình, thì đừng chần chừ, hãy thả tay ra thôi. Cuộc sống có thể cho bạn nhiều sức mạnh hơn bạn tưởng tượng, chỉ cần bạn mạnh dạn bỏ lại những đau khổ ở lại phía sau thì chắc chắn bạn sẽ sớm tìm được con đường hạnh phúc của riêng mình.
Con người ta, cần ngã để học cách đứng dậy. Cần đau khổ để biết mình phải buông tay. Đừng đứng mãi trong “chiến trường” mà nơi đó chỉ đó điêu linh, đổ nát, chỉ toàn đau khổ.
Đời người ngắn ngủi, cho nên đừng đem tuổi thanh xuân quý giá của mình lãng phí vào một người không yêu mình. Hãy nhớ rằng, nếu họ cần bạn, họ sẽ tự khắc ở lại, nếu họ đã không cần có cố níu cũng sẽ không giữ được. Vì thế, bạn không cần phải giãy giụa trong đau khổ, thay vào đó hãy chọn cách buông bỏ, tìm lối thoát riêng cho chính bản thân mình.
Quên đi nỗi buồn, những cảm xúc tiêu cực
Nếu chúng ta biết buông bỏ trong đời sống hiện tại, buông đi những danh lợi, những hận thù chấp nhặt, bỏ đi những mưu cầu tính toán cho bản thân, những “Tham – Sân – Si” trong cuộc sống thường ngày thì sẽ tự tìm thấy cho bản thân niềm an vui và thanh thản trong tâm hồn.
Khi có những ý nghĩ tiêu cực, hãy xua chúng ra khỏi đầu và nhớ rằng có những hoàn cảnh bạn không có đủ sức để thay đổi. Vậy cách tốt nhất là phải bình tĩnh để suy xét mọi việc.
Hãy nhớ lại những cảm giác tuyệt vời nảy sinh trong bạn khi ngắm hoàng hôn ở một nơi tuyệt đẹp nào đó. Hãy nhớ lại sự nhẹ nhõm và niềm vui khi bạn kết thúc thành công một công việc lớn nào đó, hay niềm vui khi bất ngờ nhận được một món quà thú vị. Nuôi dưỡng cảm xúc tích cực chính là cách hữu hiệu nhất để đánh tan nỗi buồn.