Cuộc đời này là của bản thân mình, sống như thế nào xét cho cùng là do tự mình định đoạt đấy. Chẳng ai có quyền ngăn cản bạn tiêu sái, thoải mái, cũng không ai ngăn cản bạn tự tại, càng không có ai hạn chế được niềm hạnh phúc của bạn.
Thời gian là một thứ tài sản vô giá và quý trọng nhất trong cuộc đời, nó là vàng là bạc. Do đó, khi còn thời gian thì chúng ta sẽ có thể làm được nhiều việc.
Phật gia có một câu nói rất hay là “không hướng ngoại mà cầu” hay “ngoài tâm không có pháp”, cho nên, tiêu sái là ở tâm, tự tại là ở tâm, tự do là ở tâm, hạnh phúc cũng là ở tâm.
Con người phải biết buông xả đúng lúc để hạnh phúc
Phật dạy: Tất cả HẠNH PHÚC hay KHỔ ĐAU do chính bản thân mình tự định đoạt cuộc đời.
Khi chúng ta biết buông xả những lợi danh hay thù hận, thì tâm ta mới trong sáng để vượt qua những cám dỗ của phiền não tham, sân, si, mà cảm nhận được niềm vui.
Tâm buông xả được thì lòng ta mới rộng mở, nếu có điều gì xúc phạm ta cũng dễ dàng tha thứ, cho dù có buồn giận thì chỉ trong thoáng chốc rồi cũng bỏ qua. Thế nhưng phải nhớ, buông xả không có nghĩa là buông bỏ, dẹp hết tất cả mọi công ăn việc làm để chỉ lo cho bản thân mình. Điều đó không có nghĩa là chối bỏ, trốn tránh trách nhiệm đối với gia đình người thân và xã hội.
Trong cuộc sống, có thể có những lúc chúng ta phải làm những việc mà trong lòng không mong muốn, nhưng ai có thể hạn chế được nội tâm của bạn đây? Trong lòng mình như thế nào chỉ có thể là do mình tự định đoạt mà thôi.
Nếu không nên duyên phận với một người nào đó, bỏ lỡ hay làm sai một việc nào đó vốn là sự tình bình thường trong đời, không cần phải quá đau khổ. Chuyện khi đã qua đi rồi quay đầu nhìn lại mới thấy những người và sự việc ấy sớm đã tan vào những nếp nhăn của năm tháng rồi.
Chúng ta đừng bao giờ vì muốn được lòng một ai đó mà tự đánh mất chính mình. Bởi từng có rất nhiều người đánh mất cả cuộc đời chỉ vì quyền lợi riêng tư, mong được có địa vị danh vọng mà sống trong lừa đảo, dối trá…Vì vậy, “Nhận biết chính mình” mới là điều cần thiết và quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người.
Cuộc sống của con người càng bình thản thì nội tâm sẽ càng sáng lạn. Niềm hạnh phúc chính là sự bình an của thân thể và sự yên tĩnh của tâm hồn. Sự thanh thản, an hòa trong tâm linh chính là chốn cực lạc.
Thật ra, cuộc sống này là của chúng ta, do chính chúng ta định đoạt nó. Hạnh phúc đâu phải điều xa la, đôi khi chỉ cần liếc nhìn mọi thứ xung quanh cũng đủ bất giác để ta hé một nụ cười. Ranh giới giữa niềm vui và nỗi buồn rất mong manh, chỉ cần tiến lên một bước là niềm vui đón chờ, nhưng có khi lùi lại một bước lại là cảm giác đau khổ bao chùm. Hạnh phúc hay đau khổ là do ta lựa chọn, chính vì khó khăn nên bản thân ta mới trở nên quan trọng như thế.