Trong cuộc sống , ắt hẳn chúng ta sẽ gặp những câu chuyện về những người yêu nhau , thương nhau mà không đến được với nhau. Hay những cặp vợ chồng chẳng thể ở bên nhau mãi mãi như chính họ đã thề nguyền với nhau khi xưa cũng tại bởi hai chữ duyên nợ.
Câu chuyện kể rằng , có một chàng trai yêu một cô gái . Họ yêu nhau rất sâu đậm và tình yêu đó lớn dần sau 10 năm và rồi họ chia tay vì gì đó mà mọi người thường gọi là không hợp .
Chàng trai đau khổ. Cô gái dằn vặt . Một thời gian sau đó cả hai đều lấy một người khác không phải người kia . Cuộc sống cứ diễn ra như vậy cho đến một ngày chàng trai quyết định đi gặp sư thầy để tìm ra câu trả lời cho chính nghiệt duyên của cuộc đời mình.
Sau khi kể câu chuyện của mình cho sư thầy nghe và sư thầy nói rằng : người vợ của con bây giờ chính là người kiếp trước đã chôn cất cho con và người con yêu chỉ là người đã đắp chiếu cho con mà thôi . Chàng trai ngơ ngác và nhà sư nói : Kiếp trước con đã bị tai nạn chết đi khi còn rất trẻ . Ở đó chẳng ai biết con là ai cả , họ cứ mặc con nằm ở đó , có những người đi qua nói gì đó , có những người nhìn con , có những người dừng lại , và người con yêu chính là cô gái thấy tội nghiệp mà đắp chiếu cho con.
– Tại sao lại chẳng ai mang con đi chôn cất vậy , người vợ mà sư thầy nói cô ta đang ở đâu mà không đến chốt cất cho con ?? – Chàng trai thoảng thốt nói .
– Con nằm đó rất lâu , và rồi người con lấy làm vợ bây giờ đi qua thấy con tội nghiệp nên đã mang con đi chôn cất rất chu đáo.
– Sư thầy nói tiếp : Con thấy đó , những người con gặp trong cuộc đời của con bây giờ chính là những người đi qua con , nhìn thấy con , dừng lại thương cảm cho con . Người con yêu chính là người đã đắp tấm chiếu lên người con và khi tình yêu của con dừng lại là vì con đã trả hết nợ cho cô gái đó bởi đã đến lúc con phải tới để trả nợ cho người vợ của con bây giờ . Con hiểu chứ
– Cảm ơn thầy , con đã hiểu rồi ạ – Sau khi nghe sư thầy nói chàng trai đã hiểu và chạy về ôm người vợ của mình và nói Cảm ơn em đã đến bên cuộc đời anh .
Cuộc sống thực sự nó rất khác với cuộc đời , bởi cuộc đời là sự luân hồi từ kiếp này đến kiếp sau , và những người chúng ta gặp đều có nỗi sợ riêng , tình yêu riêng , áp lực riêng, cay đắng riêng . Chỉ có người mang nợ mình , mang nợ họ mới có chung những thứ đó mà thôi mà người đó chẳng ai khác chính là người vợ , người chồng của mình .
Bởi vậy , để nên duyên vợ chồng chỉ cần một chữ Duyên và để sống chung với một người lạ nào đó cả cuộc đời thì phải cần tới cả chữ Nợ kèm cạnh chữ duyên nữa . Chẳng phải tự nhiên giữ thế giới hơn 7 tỉ người này mà em lại gắn cuộc đời mình , cất ước mơ của mình , rời xa gia đình mình với một người lạ như anh đâu , mà tất cả đều là duyên nợ – phúc phần kiếp trước của chúng ta mà thôi . Những gì đã qua hãy để nó là kỉ niệm và chỉ để tâm những gì trong tương lai của chúng ta thôi được không ?
Người nào ta gặp cũng sợ mất một thứ gì đó , yêu một thứ gì đó và đánh mất một thứ gì đó . Và chỉ có vợ chồng mới san sẻ thứ gì đó với ta mà thôi . Hãy yêu và trân trọng người đã cất đi chính mình mà ở cạnh ta nhé !