Tất nhiên, chẳng ai biết trước được điều gì. Phải sống với nhau, người ta mới hiểu kĩ về nhau. Nhưng đàn ông à, đã chấp nhận lấy vợ, sinh con thì phải thay đổi tính nết.
Vất vả ngược xuôi những năm tháng tuổi trẻ rồi cuối cùng ai cũng phải đi tìm một bến đỗ cuối đời mình. Trai gái đến tuổi thì lập gia đình, sinh con đẻ cái. Đâu có mấy ai chịu được cô đơn cả đời rồi rời khỏi thế giới này trong sự lạnh lẽo đâu.
Ngoài thành công, con người ta cũng hướng mình đến một mục tiêu cuộc sống khác, đó là hạnh phúc. Hạnh phúc sống trong tình yêu thương, hạnh phúc bên những người mình trân quý cả đời, tưởng dễ mà khó vô cùng. Bởi không phải ai cũng giữ trọn trong tay mình sợi dây hạnh phúc ngay từ đầu.
Và phụ nữ thường là những người đau đáu nhất về sợi dây ấy, không biết cầm chừng đến khi nào. Phụ nữ vốn nhạy cảm nên họ thường suy nghĩ thấu đáo. Một khi họ đã quyết định kết hôn thì chắc hẳn họ muốn dành cả đời chăm lo cho những người mình yêu thương cũng như muốn nhận được quan tâm, chăm sóc.
Đi lấy chồng là người phụ nữ chấp nhận hi sinh tuổi trẻ của mình để cùng người mình yêu thương vun đắp tất cả lại từ đầu. Phụ nữ đâu ngại lấy chồng nghèo, hai bàn tay ta làm nên tất cả. Đã có nhau thì chẳng việc gì gây cản trở, khó khăn đến mấy cũng chỉ là những gia vị cần thiết của tình yêu mà thôi.
Bố mẹ tôi vốn dĩ đến với nhau là vậy, chỉ từ tình yêu. Ngày lấy mẹ, bố tôi còn thất nghiệp, mỗi tháng chuyển việc một lần, khi là thợ trát trần nhà, khi thì thầy giáo dạy karate, dạy tiếng Anh. Mẹ tôi là sinh viên Sư phạm nên cũng xin được vào một trường huyện, ngày đạp xe hơn 10 cây số từ thành phố rồi đến chiều lại đạp ngược lên. Thời ấy, nhà nào có xe máy thì chắc hẳn phải giàu có lắm.
Thế rồi, thời gian trôi qua, bố tôi xin vào làm tiếp thị ở một công ty xi măng. Cứ đi làm rồi tích cóp cũng mua được cái nhà. Công việc của bố tôi cũng chẳng ổn định là mấy, cứ vài năm là chuyển đổi nơi công tác một lần.
Bố mẹ bảo, mỗi lần chuyển việc là một lần may mắn đấy. Có lẽ là không vì do thời buổi làm ăn khó khăn, nhu cầu cuộc sống tăng lên với 2 đứa con đến tuổi ăn tuổi học; và có lẽ là như vậy, bố tìm được những công việc lương cao hơn, sắm xe sửa nhà cho gia đình.
Khi yêu, con người dễ dàng đến với nhau bằng tình cảm. Nhưng khi lấy nhau rồi, câu chuyện chẳng còn dễ dàng đến thế. Sống được với nhau, âu còn do là cái nghĩa.
Hàng xóm nhà tôi có chị vợ ngày ngày cãi nhau với chồng, sáng trưa chiều tối lúc nào cũng thấy xoong nồi loảng choảng. Lí do là bởi, vợ thì sáng chiều quanh quẩn cái sạp bán quần áo ngoài chợ, còn chồng lúc nào cũng “cắm mặt” vào điện thoại chơi game.
Anh chồng vốn là con một nên bố mẹ chiều chuộng, “nắng không đến mặt, mưa không đến đầu”. Học hành, thi cử trước giờ đều do bố mẹ lo. Đến khi ra trường, bố mẹ lại chạy vạy xin vào nhà nước, anh ta làm được dăm bữa nửa tháng liền xin nghỉ vì không thích làm theo yêu cầu của người khác.
Vì bố mẹ có một xưởng mộc nhỏ nên anh ta lấy cớ là muốn nối nghiệp gia đình. Lẽ là muốn được rảnh rỗi, không thích làm gì, chỉ “ngồi mát ăn bát vàng” nên ngoài 1, 2 tiếng đồng hồ mỗi ngày xuống kiểm tra thợ làm thế nào, anh ta chỉ chực dán mắt vào game.
Thậm chí, khi anh ta lấy vợ, hàng xóm cũng phải lo thay, không biết cô vợ có chịu được thói lười làm của chồng không. Thề non hẹn biển sẽ sửa đổi tính nết, ấy vậy mà, sau khi sinh đứa thứ nhất, anh ta vẫn giữ thói quen cũ. Chị vợ đã từng khóc lóc thảm thiết: “Thà không lấy chồng còn hơn lấy nhầm chồng”. Vừa mới hôm qua thôi, chị vợ nhất quyết khăn gói ôm con về nhà ngoại.
Thân sinh ra là đàn ông, dù có thời thế thế thời thay đổi thế nào, thì vẫn là những trụ cột gia đình, vẫn là những người “lưng dài vai rộng” gánh vác trọng trách. Đàn ông nghèo có thể chăm chỉ làm nên tài sản, chứ đàn ông không có chí tiến thủ cả đời không có tiền đồ.
Thân sinh ra là phụ nữ, dù có mạnh mẽ tới mức nào, thì sâu bên trong vẫn mỏng manh, yếu đuối, cần một điểm tựa. Đàn ông nghèo tiền của thì phụ nữ chấp nhận được vì “nay nghèo mai giàu” đâu ai biết nhưng đàn ông nghèo tư duy thì ấy là gánh nặng cả đời của người phụ nữ.
Tất nhiên, chẳng ai biết trước được điều gì. Phải sống với nhau, người ta mới hiểu kĩ về nhau. Nhưng đàn ông à, đã chấp nhận lấy vợ, sinh con thì phải thay đổi tính nết. Không còn tự do, không còn một mình làm gì cũng được, không còn những buổi tụ tạp bạn bè liên miên, xin hãy nghĩ đến người kề vai sát cánh hằng ngày cùng bạn. Gia đình hạnh phúc cũng là một tài sản đáng giá trong đời người đàn ông.
Đàn ông mà không có chí tiến thủ khác nào một con vẹt “bảo gì nói nấy”. Bạn muốn gia đình hạnh phúc, trước tiên, hãy lao mình vào biển lớn. Nếu ngại khổ ngại khó thì bạn sẽ chẳng có gì, rồi đến một lúc nào đó, ngay cả vợ con bạn cũng tự rời đi.
Đàn ông “làm mình làm mẩy”, kén chọn, chỉ biết chăm chút ngoại hình mà không quan tâm sự nghiệp, không đặt mục tiêu cho con đường công danh không xứng đáng là một người biết yêu gia đình. Mấy cô bạn gái tôi quen còn đặt mục tiêu sự nghiệp lên trước chuyện tình cảm nên giờ không mua được nhà được xe thì cũng giữ chức vụ này kia, đáng để cánh đàn ông phải ngước nhìn.
Thứ phụ nữ ngại nhất không phải là một ông chồng nghèo, họ sợ nhất “vớ” phải một anh đàn ông vừa lười biếng lại không có chí tiến thủ!
(vn.pngd)