Chuyển tới nội dung

Tết xưa mừng vui mẹ may áo mới

  • bởi

Dù giàu hay nghèo chắc ai cũng đã từng có niềm vui áo mới ngày xuân nhận từ tay mẹ. Tôi còn nhớ chiếc áo hoa vàng Tết năm tôi mười ba tuổi, dường như sau bao nhiêu năm sắc hoa ấy vẫn còn rực rỡ trong kí ức tôi.

Năm đó, tôi thấy mình như lạc trong buổi sáng ba mươi Tết khi mẹ mang về chiếc áo hoa vàng. Cả đêm ấy tôi không dám ngủ, chỉ sợ khi thức dậy chiếc áo mới chỉ còn là giấc mơ. Nhà tôi rất nghèo, cửa không kín, gió lùa suốt đêm. Mẹ tôi ngày ấy còn trẻ, đói khổ không làm nhạt má hồng môi thơm. Qua nhiều cái Tết lo áo mới cho con giờ mẹ đã già, cứ xuân về lại run run nhận áo mới từ tay các con.

Lần nào mua quần áo cho mẹ, mẹ cũng bảo “Các con mua nhiều mẹ đã mặc hết đâu. Lần sau đừng mua đỡ tốn tiền”. Tôi cảm thấy có chút xót xa nghẹn lại trong cổ họng. Chúng tôi từng lâng lâng vui sướng khi lượn quanh hàng quần áo Tết, khi được mẹ kéo vào ướm thử một chiếc áo mới lên người. Những phiên chợ Tết tuổi thơ chỉ lèo tèo vài ba chiếc áo của trẻ con, không thấy bầy bán quần áo người lớn. Có lẽ chủ hàng cũng hiểu người lớn quê tôi khi đó không bao giờ dám bỏ tiền ra mua quần áo mới cho bản thân vì “dành tiền mua cho lũ trẻ”. Quần áo thì ít mà trẻ con xúm vào xem thì nhiều. Tôi nhận ra tôi trong đôi mắt thèm thuồng, hau háu của một đứa bé xa lạ đang nhìn những bộ quần áo lòe loẹt nhiều màu sắc treo trên móc.

Mẹ mở tủ thấy nhiều áo ấm lại thương xót thuở cơ hàn. Cái thuở mà mẹ không đủ tiền mua áo cho từng ấy đứa con nên chúng phải chia nhau mặc áo mới trong ngày Tết. Bao nhiêu áo len thuở còn con gái của mẹ cũng được tháo ra để đan thành áo mới cho con. Mẹ kết hợp màu sắc rất khéo nên áo mẹ đan khiến chúng tôi ấm áp và thích thú vô cùng. Dù những chiếc áo ấy không còn, cũng không được lưu lại trong một bức ảnh nào nhưng sắc màu vẫn còn tươi mới trong kí ức chúng tôi. Áo len của tôi, mẹ thêu những bông hoa, đính thêm một chiếc nơ xinh màu xanh lá. Áo anh tôi, mẹ thêu hình con chim nhạn bên ngực trái, điểm thêm vài đám mây nhỏ bằng len trắng. Áo của út, mẹ thêu hình ông mặt trời biết cười. Út đã từng thích chiếc áo đến mức hồ hởi bảo: “Con sẽ mặc nó đến hết mùa lạnh mới thay”.

Nhà chỉ có mình tôi là con gái. Từ nhỏ, tôi hay nhìn cách mẹ yêu thương, vun vén gia đình mong thấm dần vào mình những đức tính tốt đẹp ấy. Nhưng tôi lại là một đứa con gái vụng về, không khéo léo thêu thùa nên chưa bao giờ đan được cho mẹ một chiếc áo len hay khăn ấm.

Tôi nhớ, rất nhớ mẹ đã từng rất vui khi thấy tôi hít hà mùi vải mới trên chiếc áo hoa vàng Tết năm tôi mười ba tuổi. Và mẹ đã từng nghèo, rất nghèo nhưng chưa năm nào quên áo mới cho con. Nên cứ Tết đến xuân về, chúng tôi vẫn giữ thói quen tìm mua áo mới cho nhau…

Theo Yeutretho.com

5/5 - (2 bình chọn)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

DMCA.com Protection Status