Chuyển tới nội dung

Thế gian này thứ không có được và đã mất đi, cái gì quý nhất?

  • bởi

Cùng đọc câu chuyện dưới đây:

Trước đây có một cô gái và một chàng trai đã thề nguyện sẽ nên duyên vợ chồng. Nhưng một thời gian sau, chàng trai đột nhiên đi lấy vợ. Cô gái vô cùng đau khổ và tuyệt vọng.

Một hôm cô đến ngôi chùa cổ mà trước đây hai người thường hay đến với dáng vẻ buồn rầu, ủ rũ.

Vị ni cô thấy vậy liền hỏi cô: “Thí chủ lần này đến đây một mình lại mang vẻ mặt bi thương như vậy, chắc hẳn đã có chuyện đau buồn xảy ra?”

Cô gái được người hỏi đến chuyện thì như mở tấm lòng, kể hết lại chuyện tình duyên giữa hai người họ. Cuối cùng cô cũng hỏi vị ni cô vì sao mà hai người đã có tình cảm sâu đậm như vậy mà cuối cùng vẫn không nên duyên được với nhau.

Vị ni cô nói: “Người xuất hiện trong cuộc đời mỗi người đều không phải là ngẫu nhiên. Hai người buông tay nhau thì chỉ trong nháy mắt nhưng nắm tay thì phải mất hàng trăm, ngàn năm. Vô luận là thí chủ gặp ai thì người đó đều là người nên xuất hiện trong cuộc đời, cũng không hề ngẫu nhiên. Hết thảy đều là duyên phận.”

Con người gặp được nhau là có duyên ngàn kiếp

Kỳ thực, đời người chính là một chuyến lữ hành. Thân thể của mỗi người chẳng qua chỉ là nhà khách của linh hồn. Trong luân hồi đời đời kiếp kiếp thì kiếp này cũng chính là lữ khách mà thôi.

Hai người phải có rất rất nhiều duyên phận mới có thể gặp nhau trên một con đường, gặp nhau ở một nơi, gặp rồi lại đi và lại gặp …

Cũng có những người mà ở trên thế gian này nơi gặp nhau không phải là ở trên đường, mà là ở trong lòng. Cũng có một loại tình cảm không phải là luôn luôn ở bên nhau mà yên lặng làm bạn của nhau.

Phật gia cũng có câu rằng: Kiếp trước phải có năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được một chút gặp thoáng qua trong kiếp này.

Kiếp này gặp nhau đã là duyên phận thì hà cớ gì phải đi oán hận, làm kẻ thù của nhau?

Duyên khởi, duyên diệt, duyên tụ, duyên tán, hết thảy đều là thiên ý, chúng ta nên quý trọng!

Vì thế nên trân trọng

“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”

Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.

Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.

Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.

Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.

3.3/5 - (3 bình chọn)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

DMCA.com Protection Status