Vạn sự trong cuộc đời, hết thảy đều là duyên phận, con người nêú biết thuận theo tự nhiên thì cuộc sống được thảnh thơi, an nhàn, ngược lại những truy cầu và tranh đấu chỉ làm chúng ta thêm khổ tâm, phiền não.
Trên thế gian, mọi sự đều có duyên…
Người tu luyện thời xưa vì để kết được nhiều thiện duyên mà có thể dùng một đôi giày rơm, một cây gậy và một chiếc bát để đi vân du khắp nơi. Khi đói bụng thì hướng đến người qua đường xin miếng cơm, khi mệt mỏi thì xin ở nhờ một đêm. Họ gọi đó là “hóa duyên”. Mặc dù cuộc sống như vậy có chút nghèo khó nhưng lại rất thảnh thơi. Mỗi ngày đều có thể ngâm nga thưởng thức những cảnh đẹp khác nhau, không lo lắng không u sầu, bốn biển là nhà. Mỗi bước chân đều là nhàn nhã kèm theo tâm “vô dục vô cầu” (không ham muốn, không truy cầu).
Duyên trong thế nhân có rất nhiều loại. Trong biển người mênh mông ấy, có thể gặp gỡ quen biết và hiểu nhau thì cố nhiên là một loại duyên khiến người ta phải quý trọng. Nhưng trong cuộc sống, càng nhiều duyên chính là gặp những người thoáng qua trên đường, cùng người qua đường tránh mưa dưới mái hiên hay cùng đứng dưới trạm xe buýt chờ xe. Tất cả những người đó đều là có duyên với chúng ta. Cho dù là trong đại dương mênh mông, hai con cá bơi lội rồi vô tình gặp nhau, cũng là đều bởi vì trong sinh mệnh của chúng có duyên.
Nhân sinh nên tùy duyên, thuận theo duyên. Thuận theo không phải là đi theo, tùy tùng mà là thuận theo một cách tự nhiên. Duyên không thể dùng cưỡng cầu mà được. Không phải mỗi người đều có duyên, cũng không phải cứ tìm kiếm là sẽ “bắt được” duyên. Chúng ta thường nghe thấy câu: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”. Người khác quốc gia, cách hàng ngàn cây số, người xa lạ chỉ cần nhìn thấy nhau, nở một nụ cười thì đã là có duyên.
Trong hành trình của cuộc đời, chúng ta gặp rất nhiều người khác nhau rồi cuối cùng họ trở thành “khách qua đường”, cũng có người trở thành người quen biết, bạn thân, thậm chí là người yêu. Đời người có quá nhiều điều không thể biết, chỉ một ý niệm trong đầu, một lần quyết định sẽ có thể nắm được hoặc bỏ qua một lần “duyên”. Tiếp nhận một ai, một điều gì đều là vì duyên, mà bỏ qua cũng là vì duyên. Hết thảy đều là do duyên đã định trước, trong sinh mệnh là như vậy và trong cuộc sống cũng là như thế.
Duyên phận của con người là một loại quan hệ nhân quả. Duyên phận của đời người, bất luận là ác duyên, thiện duyên, tình duyên, quan duyên…đều là kết quả của hồi báo trải qua nhiều đời nhiều kiếp mà đến. Tri âm tri kỷ là một loại duyên, trong biển người, có thể gặp nhau là “khởi duyên”, quen nhau là “tục duyên”, thân nhau là “định duyên”. Chung Tử Kỳ và Du Bá Nha không cần bất luận lời giới thiệu hay bày tỏ nào, chỉ một khúc “cao sơn mỹ thủy” làm rung động tâm linh. Đây là sự va chạm của tâm linh và tâm linh, là sự gặp gỡ của tri âm và tri âm, là duyên phận tự nhiên, “không ham muốn, không truy cầu”.
Khi lòng người hướng thiện mới có thể kết được thiện duyên. Khi ở cùng người khác cho dù chỉ là trong một khoảng thời gian bằng “cái chớp mắt” cũng phải đem tấm lòng lương thiện truyền cho đối phương. Đây chính là cách quý trọng duyên tốt nhất. Bởi vì, trong cuộc đời, thuận theo duyên mà không quên khuyến thiện chính là có thể đặt một nền tảng tốt đẹp cho tương lai.
Thuận theo duyên (tùy duyên) là một loại trí tuệ. Mọi sự tùy duyên, duy trì một tâm thái bình thản chính là cảnh giới cao nhất của đời người. Chỉ cần thuận theo duyên thì cho dù là bầu trời trong xanh hay u ám, đường đời gập ghềnh hay bằng phẳng, trong lòng vẫn sẽ bình thản và thảng đãng. Trong thời gian có hạn của cuộc đời, biết tùy duyên, quý trọng duyên thì càng sống được rộng rãi và giải thoát.