Chuyển tới nội dung

Tình, dù sâu đến mấy cũng phải biết buông bỏ đúng lúc, có như vậy cuộc đời mới an nhiên tự tại

  • bởi

Xưa kia có một gia đình, người chồng chẳng may bạo bệnh qua đời, để lại cô vợ trẻ. Người vợ mỗi lần nghĩ đến tình cảm mặn nồng thương yêu giữa hai người, vô cùng bi thương đau lòng không muốn sống. Theo phong tục của địa phương, nàng đem chồng đi thiêu, rồi lấy xương cốt đem chôn. Hàng ngày nàng làm những thức ăn ngon, đem đến trước mộ cúng tế. Mỗi lần như vậy người vợ đều khóc lóc thảm thiết:

– Anh thương yêu về đây ăn những thức ăn do em làm.

Người vợ suốt ngày dành thời gian và tiền của vào việc cúng tế, không lo làm ăn nên tài sản trong nhà càng ngày càng khánh kiệt. Có một chú mục đồng nhìn thấy như vậy bèn cố tìm một con trâu chết đến gần mộ phần người chồng. Thấy người vợ từ xa sắp đến, chú mục đồng bèn cắt một bó cỏ non đưa tới trước mặt con trâu, khóc lóc:

– Trâu ơi, ăn cỏ đi.

Người vợ nhìn thấy cảnh này nói với chú bé:

– Cháu là con của ai vậy? Trâu chết rồi thì không cách nào sống lại. Cháu nên về nhà thưa với cha mẹ, ở đây khóc lóc không ích lợi gì? Thật khờ quá.

Đứa trẻ trả lời:

– Cháu không khờ tí nào cả. Trâu vừa mới chết, cháu kêu nó nhiều lần, biết đâu nó có thể sống lại. Còn chồng của bà chết đã lâu, đã thiêu và mai táng, bà còn khóc lóc kêu gọi chồng về ăn, bà mới thật khờ.

Người vợ ngẩn người, suy nghĩ một hồi, cảm thấy đứa bé nói rất có lý. Từ đó cô tu chí làm ăn, không còn sa đà vào chuyện cúng tế vô ích nữa .

Ngụ ý: Theo Phật pháp, “tình” là một loại vô minh, có dục ái, sắc ái thì sẽ sinh ra chấp trước về tình cảm. Người chấp trước tình cảm thì sẽ không đủ sáng suốt để buông bỏ, thường làm những điều không hợp tình lý, cho nên muốn thoát khỏi biển khổ, cần phải từ bỏ chấp trước, như thế mới có thể tự tại và giải thoát.

5/5 - (1 bình chọn)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

DMCA.com Protection Status